TÔI TẬN MẮT CHỨNG KIẾN VỤ ÁN MẠNG KINH HOÀNG - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-08-22 14:00:17
Lượt xem: 251
1.
Tôi là Lý Di, một nhà văn chuyên viết truyện trinh thám. Mười tám tuổi, tôi đã nổi tiếng với tác phẩm đầu tay "Người Cha Mất Tích", có thể nói là một bước thành sao.
Nhưng bảy năm sau đó, tôi không còn viết được tác phẩm nào khiến bản thân hài lòng nữa.
Hai tháng trước, cuối cùng tôi cũng hoàn thành một truyện ngắn chất lượng nhưng lại bị tố là sao chép từ tác phẩm của nhà văn nổi tiếng Lâm Mộng khiến danh tiếng của tôi sụp đổ ngay lập tức.
Không ai tin rằng chính tôi mới là người bị đạo văn.
Trở thành nhà văn là ước mơ cả đời của tôi. Để tiếp tục tồn tại trong giới văn chương, tôi chỉ còn cách chứng minh bản thân bằng tác phẩm một lần nữa.
Tuy nhiên, sau nhiều năm không có thành tích, tiền tiết kiệm của tôi cũng chẳng còn bao nhiêu. Hiện tại, tôi chỉ còn đủ để duy trì cuộc sống cơ bản nhưng nếu cứ tiếp tục thế này, có lẽ tôi sẽ phải ra đường ở.
Tôi quyết định, sẽ thử một lần cuối cùng.
Đêm khuya thanh vắng, tôi không bật đèn, một mình ngồi trước máy tính, suy nghĩ miên man.
Đây là thói quen của tôi khi viết lách, trong bóng tối, tôi dễ dàng tìm thấy cảm hứng hơn.
[Qua khung cửa sổ, tôi tận mắt chứng kiến một vụ án mạng.]
Sau khi viết câu mở đầu này, tôi bắt đầu bí ý tưởng.
Xung quanh tối đen như mực, chỉ có màn hình máy tính phát ra ánh sáng yếu ớt.
Tôi liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới ánh trăng mờ ảo, tôi có thể thấy một cặp đôi trẻ đang tình tứ trên ban công của tòa nhà đối diện.
Tiếc là tôi không phải là một tác giả viết truyện ngôn tình.
Tôi gập laptop lại, đứng dậy chuẩn bị về phòng ngủ.
Nhìn lại lần nữa qua cửa sổ, cặp đôi đó đã biến mất.
Đột nhiên, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên.
Tôi thấy một người đàn ông lạ mặt xuất hiện trong căn hộ đối diện, hắn ta túm lấy đầu chủ nhà và rạch một nhát d.a.o ngang cổ anh ta bằng một con dao.
Trong bóng tối, m.á.u b.ắ.n tung tóe.
Tôi run rẩy ngồi thụp xuống, lùi ra xa khỏi cửa sổ để tránh bị người đó phát hiện, đồng thời lẩy bẩy lấy điện thoại ra và gọi 110.
Không biết có còn kịp cứu người phụ nữ kia không.
Một tiếng sau, cảnh sát gọi lại cho tôi, nói rằng tôi đã nhìn nhầm và còn nhắc nhở tôi rằng nếu cố tình báo án giả thì sẽ bị phạt.
Thị lực ban đêm của tôi rất tốt, lẽ ra chuyện này không thể như vậy. Tôi thậm chí còn nhớ rõ khuôn mặt của kẻ sát nhân đó.
Hắn ta có dáng người cao lớn, ước chừng cao hơn 1m8, đầu húi cua, diện mạo rất đứng đắn nhưng đôi mắt lại lạnh lẽo như hàn băng mùa đông.
Đêm đó, tôi ngủ không ngon giấc. Sáng hôm sau thức dậy, tôi bị đau đầu dữ dội.
Tôi pha một tách cà phê đen để tỉnh táo, đi đến bên cửa sổ, không kìm được mà nhìn sang căn hộ đối diện.
Người phụ nữ chủ nhà đang cầm bình tưới hoa trên ban công, không hề có dấu hiệu gì cho thấy nhà cô ta đã xảy ra chuyện.
Có lẽ tôi thật sự đã nhìn nhầm.
Tôi xoa xoa thái dương, nghĩ thầm, chắc là do gần đây áp lực quá lớn.
Mở lại máy tính, tôi tiếp tục viết: [Cảnh sát lại cho rằng tôi đang nói dối…]
Đột nhiên, chuông điện thoại reo lên, là bạn trai cũ của tôi, Tống Hoàn gọi đến.
"Xin lỗi Lâm Mộng đi." Anh ta nói.
"Không đời nào." Tôi đáp.
Tôi dứt khoát cúp máy, trong lòng càng thêm bực bội, không còn tâm trạng viết lách nữa.
Tôi quyết định ra ngoài siêu thị một chuyến, mua ít đồ ăn dự trữ để thay đổi tâm trạng.
Đây là một khu chung cư cũ ở ngoại ô, vị trí khá hẻo lánh, phí giao hàng của các dịch vụ đặt đồ ăn quá đắt đỏ, tôi không nỡ chi tiền.
Tôi đội mũ, đeo khẩu trang ra ngoài, lúc này trước cổng khu chung cư đang có một đám đông tụ tập. Tôi mới chuyển đến đây không lâu, chẳng quen ai, cũng không thích ồn ào nên tôi kéo thấp vành mũ xuống và bước nhanh qua.
"Cô kia, đợi một chút."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/toi-tan-mat-chung-kien-vu-an-mang-kinh-hoang/chuong-1.html.]
Tôi nghe thấy một giọng nói trầm ấm vang lên từ đám đông nhưng không để ý lắm.
Cho đến khi chủ nhân của giọng nói đó lại lên tiếng lần nữa, lần này đầy uy lực: "Cô gái mặc áo phông trắng quần jean, đội mũ tai bèo màu xanh đậm kia, đứng lại."
Lúc đó, tôi mới nhận ra là đang gọi tôi.
Tôi hơi sững sờ một lúc rồi quay lại.
Một thanh niên mặc cảnh phục chen ra từ đám đông, đưa cho tôi một tờ rơi và nói: "Chiều mai có một buổi nói chuyện về an toàn, nếu có thời gian thì hãy đến tham dự đúng giờ nhé."
Tôi đưa tay nhận lấy, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng.
Người trước mặt tôi, rõ ràng là kẻ sát nhân mà tôi đã nhìn thấy tối qua!
Hắn ta lại là một cảnh sát!
2.
Tôi đã đến tham dự buổi nói chuyện đúng giờ, bởi vì hắn ta là diễn giả chính hôm nay.
Tôi biết việc tiếp cận hắn ta rất nguy hiểm.
Nhưng một cảnh sát đại diện cho công lý, đằng sau lại có thể là một kẻ sát nhân tàn bạo, không có tư liệu thực tế nào để viết lách tốt hơn thế này.
Tôi cảm thấy sợ hãi, nhưng đồng thời cũng không thể kìm nén được sự phấn khích trong lòng.
Từ những cuộc trò chuyện của người khác, tôi biết được người đàn ông này tên là La Tân, là cảnh sát nhân dân phụ trách vùng ngoại ô phía Nam này.
Mặc dù mới được điều đến đây ba tháng, nhưng hắn ta đã có được sự ủng hộ lớn từ quần chúng nhân dân, ai cũng khen hắn ta là một thanh niên nhiệt tình, tốt bụng.
Tôi hiểu, những kẻ sát nhân biến thái thật sự thường trông rất thân thiện và hiền lành. Chúng chỉ chờ đến khi bạn mất cảnh giác mới ra tay lấy mạng bạn.
Những nhân vật như vậy thường xuất hiện trong các câu chuyện của tôi.
Chỉ là tôi vẫn chưa biết người phụ nữ ở tòa nhà đối diện đóng vai trò gì.
Việc qua mặt được cảnh sát đêm qua chắc chắn không thể thiếu sự giúp đỡ của cô ta.
Vậy, hai người bọn họ là đồng phạm sao?
Tôi càng thêm tò mò.
Buổi nói chuyện được tổ chức tại phòng sinh hoạt chung của khu chung cư, còn vài phút nữa mới bắt đầu.
Tôi nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng của người phụ nữ đó, cảm thấy hơi thất vọng.
Bầu không khí ồn ào khiến tôi không thoải mái, tôi tự tìm một góc khuất để ngồi xuống.
Bên cạnh tôi là một cặp vợ chồng già, trông có vẻ khá thân thiện và dễ gần.
Để có thêm thông tin, tôi lấy hết can đảm bắt chuyện với họ.
Tôi nói dối rằng có một người bạn muốn thuê nhà ở đây và khéo léo chuyển chủ đề sang tòa nhà đối diện.
Tôi biết căn hộ bên cạnh căn hộ của người phụ nữ kia đang trống nên tôi cố tình nói rằng bạn tôi thích căn hộ đó và muốn hỏi xem hàng xóm có dễ gần không.
Ông bà cụ nói với tôi rằng, ở đó có một thanh niên sống, rất thân thiện, bảo bạn tôi không cần phải lo lắng.
Tôi rất ngạc nhiên, lập tức hỏi thêm: "Không có phụ nữ sao?"
Hai ông bà cụ lắc đầu: "Chưa từng thấy có cô gái nào ra vào nhà cậu ta."
Tôi cúi đầu suy nghĩ và lẩm bẩm một câu: "Không thể nào…"
"Chúng tôi sống cùng tầng với cậu ta, không thể nhầm được. Cô gái, cô quan tâm đến chuyện này làm gì?"
Ánh mắt của hai ông bà cụ nhìn tôi dần trở nên kỳ lạ, tôi sợ gây chú ý nên không dám hỏi thêm nữa.
Đúng lúc đó, buổi nói chuyện bắt đầu. La Tân đứng ở phía trước, kiên nhẫn giải thích các lưu ý về an toàn cho cư dân, giọng nói nhẹ nhàng, thái độ chân thành.
Nội dung chủ yếu là nhắc nhở mọi người luôn đóng kín cửa sổ, thực hiện các biện pháp chống trộm, không tùy tiện mở cửa cho người lạ, v.v.
Không còn vẻ hung dữ trong mắt, hắn ta trông rất chính trực, hoàn toàn phù hợp với bộ cảnh phục.
(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)
Tôi bắt đầu lơ đãng, nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua.
Người phụ nữ bí ẩn, xác c.h.ế.t biến mất và tên sát nhân đặc biệt, tất cả sẽ mang đến cho tôi một câu chuyện đặc sắc thế nào đây?