Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Và Bạn Thân Bị Bắt Cóc Cùng Lúc - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-09-30 03:56:32
Lượt xem: 206

"Tối nay nhớ tắt đèn kỹ, tao sẽ tới tìm mày nhé."

Tôi cũng không hiểu Tiểu Bát đang có kế hoạch gì. Mãi đến tối, tôi mới hiểu rõ cô ấy biến thái tới mức nào.

Trời vừa tối, gã thanh niên đã tắt đèn, ngồi trong nhà đợi Tiểu Bát. Tiểu Bát dắt theo Vương Tráng cùng đến.

"Mày dẫn Vương Tráng đi theo làm gì?"

Tiểu Bát dùng ánh mắt ra hiệu tôi nhìn vào n.g.ự.c Vương Tráng. "Mày nghĩ tao mang anh ta theo làm gì? Tất nhiên là để anh ta thay tao chơi với gã đó rồi!"

Tôi ngay lập tức hiểu ý cô ấy. Vương Tráng tuy ngu ngơ, nhưng giờ đây đã có thân hình quyến rũ. Tắt đèn rồi thì ai phân biệt được ai với ai?

Tiểu Bát nhét khăn vào miệng Vương Tráng rồi đẩy anh ta vào phòng gã thanh niên. Tôi và cô ấy đứng ngoài xem trò vui.

Vừa vào phòng, gã thanh niên đã không thể chờ đợi thêm. "Cô em xinh đẹp, để anh đây thương yêu em một chút nào!"

Trong bóng tối, không ai thấy rõ ai là ai, nhưng tôi và Tiểu Bát lại có thể thấy rõ vẻ tuyệt vọng trên mặt Vương Tráng. Gã thanh niên liền bắt đầu sờ soạng Vương Tráng, ahắn kháng cự, giãy giụa.

"Ôi chao, cô em còn ngượng ngùng à? Yên tâm, anh sẽ nhẹ nhàng thôi."

Gã ôm lấy mặt Vương Tráng và bắt đầu hôn bừa. Tay gã cũng không yên phận.

"Em à, dáng người em cũng ngon ghê, nhưng sao râu này lại cứng thế?"

Tôi và Tiểu Bát cười muốn nội thương. "Chờ xem, tới bước cuối cùng, tao sẽ bật đèn lên, haha."

Tôi đã ở bên Tiểu Bát luyện tập nhiều năm, nhưng hôm nay mới biết cô ấy thật sự biết cách chơi đùa.

7

Chỉ vài phút sau, gã thanh niên đã cởi hết quần áo của Vương Tráng, chỉ còn lại chiếc quần cuối cùng. "Cô em chuẩn bị xong chưa? Để anh đây yêu thương em."

Gã nở nụ cười xấu xa, thò tay vào trong quần Vương Tráng. Nhưng ngay giây sau, gã như bị điện giật, vội rút tay lại.

"Cái... cái gì thế này?"

Tôi và Tiểu Bát không nhịn nổi nữa, bật cười thành tiếng. Đồng thời, đèn trong phòng được bật sáng. Ánh sáng đột ngột làm gã thanh niên phải nhắm mắt. Khi mở mắt ra, nhìn thấy Vương Tráng trong vòng tay mình, gương mặt gã cứng đơ.

"Á á á á á, sao lại là mày?"

Tiếng hét của gã thanh niên vang dội khắp căn phòng.

"Sao vậy? Mày vừa khen dáng người hắn ngon lành mà, sao bây giờ lại lật mặt không nhận người nhanh thế? Đúng là đồ tráo trở!"

Gã thanh niên cuối cùng cũng nhận ra mình bị lừa, tức giận vớ lấy cái chổi dưới sàn định đánh chúng tôi. Nhưng chổi còn chưa vung lên, Tiểu Bát đã nắm lấy cổ tay gã, bóp nhẹ khiến gã kêu la thảm thiết.

"Không phải mày muốn chơi sao? Vậy thì chơi cho đàng hoàng."

Tiểu Bát giơ móng vuốt cắm sâu vào bụng gã, rồi nhét từng quả trứng của mình vào trong. Toàn bộ quá trình, gã thanh niên như đang mơ, không kịp phản ứng xem chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy bụng mình phồng to lên.

"Mày... mày là yêu quái! Cứ... cứu mạng!"

Biểu cảm biến đổi liên tục trên gương mặt gã thật sự rất hài hước. Sau khi xử lý xong, Tiểu Bát còn không quên đe dọa: "Nếu dám kể chuyện hôm nay ra ngoài, mày cứ chờ bị tao g.i.ế.c đi!"

Về tới nhà họ Vương, nghĩ rằng dù gì hai anh em nhà này cũng đang ấp trứng của chúng tôi, nên để họ nghỉ ngơi một chút cho trứng mau nở. Không ngờ, họ lại lén lút đi tìm ông già Vương mách lẻo.

"Cha, cha nhất định phải cứu tụi con, hai con đàn bà kia là yêu quái đấy!"

"Cha biết chúng nó là yêu quái."

Câu trả lời của ông Vương khiến tôi kinh ngạc. Ông ấy biết từ trước?

"Nếu chúng không phải yêu quái, làm sao có thể mê hoặc tụi mày đến mức không biết mình là ai nữa? Tụi mày đúng là làm tao mất mặt!"

Lời ông già Vương nói làm tôi giật thót tim.

"Cha ơi, tụi con nói thật mà, chúng nó là yêu quái! Cha xem bụng con này, cả n.g.ự.c của thằng Tráng nữa, đầy trứng của chúng nó! Nếu để những quả trứng đó nở ra, tụi con chắc chắn sẽ chết!"

Vương Quế vén áo, lộ ra cái bụng đầy sẹo và những vết lồi lõm, suýt nữa làm ông Vương ngất xỉu ngay tại chỗ.

"Chúng... chúng nó thật sự là yêu quái sao?"

Vương Quế và Vương Tráng điên cuồng gật đầu. Ông già Vương chìm vào suy nghĩ. Trong phòng yên tĩnh một lúc lâu, rồi ông ta mở miệng: "Hay là báo cảnh sát đi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/toi-va-ban-than-bi-bat-coc-cung-luc/chuong-5.html.]

Trên mặt Vương Quế và Vương Tráng hiện lên vẻ ngán ngẩm.

"Cha à, cha quên là cả làng chúng ta làm gì rồi à? Báo cảnh sát thì tụi mình cũng c.h.ế.t luôn thôi!"

"Có cách rồi. Đừng làm kinh động đến hai con yêu quái đó, để tao đi tìm Trần đại sư thu phục chúng nó!"

Nghe thấy hai chữ "Trần đại sư", mặt mày Vương Quế lập tức sáng lên.

"Đúng rồi, sao con lại quên Trần đại sư nhỉ? Ông ấy lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ thu phục được hai con yêu quái kia!"

Vương Quế và Vương Tráng từ khuôn mặt đau khổ liền chuyển sang tươi cười hớn hở.

8

"Tiểu Bát, dậy mau! Tôi vừa nghe Vương Tráng bọn họ bàn nhau mời đại sư tới để bắt chúng ta. Tranh thủ đại sư chưa đến, chúng ta chạy trước thôi!"

Tiểu Bát đang ngủ đến mức chảy cả nước dãi, bị tôi lay dậy thì tỏ vẻ rất khó chịu.

"Trứng còn chưa đẻ xong, chạy cái gì mà chạy? Ngủ tiếp đi!"

Nói xong, cô ấy lại định đổ người xuống ngủ tiếp.

Tôi bực quá, giáng cho cô ấy một cái bạt tai.

"Ngủ, ngủ, ngủ! Ngủ nữa thì cẩn thận không bao giờ tỉnh lại nổi đâu! Đợi đến khi đạo sĩ trừ yêu đến, thì cả hai chúng ta không ai chạy thoát!"

Dù chúng tôi đã tu luyện hàng ngàn năm, nhưng pháp lực cũng chẳng đáng là bao, chỉ đủ dọa những con người bình thường không có dị năng. Nếu gặp phải người biết chút đạo thuật, thì chúng tôi coi như tiêu đời.

"Tôi mà chạy thì mấy đứa con của tôi tính sao đây?"

"Bỏ đi, giữ mạng là quan trọng nhất! Cậu thiếu gì mấy cái trứng đấy!"

Tôi lôi Tiểu Bát vượt tường mà chạy.

Nhưng chưa ra khỏi làng thì đã nghe thấy tiếng hét thảm vang lên.

"Cứu tôi với! Đừng lại gần!"

Nghe giọng thì có vẻ tiếng hét phát ra từ căn nhà bên cạnh.

Không ngoài dự đoán, đây chắc cũng là một cô gái bị lừa bán đến ngôi làng này. Tiểu Bát liếc nhìn tôi: "Cứu hay không?"

"Cứu! Cứu thêm một người cũng không sao. Cậu đi làm mấy tên gác cổng mê man, còn tôi đi cứu người!"

Cả hai chúng tôi lập tức phân công hành động.

"Mày có kêu khàn cổ cũng chẳng có ai đến cứu đâu!"

Giọng tên đàn ông trong phòng vừa dứt, tôi liền đá bay cửa ra.

"Cái cổ họng mày gọi đến rồi đây! Đồ đàn ông thối tha, cút ngay!"

Sự xuất hiện đột ngột của tôi khiến bọn họ giật mình. Tên đàn ông nhìn kỹ tôi là nữ, ánh mắt hắn trở nên càng đồi bại.

"Tiểu mỹ nhân từ đâu tới vậy? Muốn chơi cùng à? Vậy thì vào đây nào!"

Hắn lao về phía tôi.

Với loại người bình thường này, chỉ một cú đá của tôi cũng đủ làm hắn ngất xỉu.

Xử lý xong tên đàn ông, tôi định kéo cô gái chạy đi. Nhưng cô ấy đã sợ đến mức chân cứng đơ, không thể đi nổi. Bất đắc dĩ, tôi phải cõng cô ấy chạy.

"Chị ơi, bạn thân của em cũng bị bán đến đây, chị có thể cứu cậu ấy không?"

Cô bé trên lưng tôi vừa khóc vừa cầu xin.

Tôi vốn rất mềm lòng. Cứu một người là cứu, cứu hai người cũng chẳng sao. Kết quả, tôi vô tình giải cứu hết tất cả những người bị bắt cóc trong cả làng.

Tiểu Bát nhìn đoàn người phía sau tôi, suy tư:

"Sao cậu lại dẫn theo cả đám người này thế? Chúng ta còn chạy kiểu gì đây?"

"Thì tất nhiên là dùng chân để chạy chứ sao!"

Nhưng chưa ra khỏi làng, chúng tôi đã bị chặn lại.

Loading...