Tôi và mẹ chồng cùng có thai - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-10-17 21:21:06
Lượt xem: 44
Ít ai biết, ông Lục của khách sạn Kim Hoa là bố của Lục Vũ.
Nhưng cũng không cần ánh hào quang của bố Lục, Lục Vũ đã tự mình trở thành một kẻ khổng lồ trong giới kinh doanh.
Tôi luôn cảnh giác, sợ bị người ta bắt thóp.
Ở đơn vị, tôi càng khiêm tốn hết mức.
Chị Vương là người ít ỏi chân thành quan tâm đến tôi, từ tôi khi chưa gặp Lục Vũ chị ấy đã tốt với tôi rồi.
Chiều tan làm, chị Vương muốn mời tôi ăn cơm.
“Tịch Yên, nhà em cũng không có ai, em cũng đã mang th-ai rồi, phải chúc mừng một chút chứ. Chúng ta không cần gọi thêm đồng nghiệp công ty, vì em vẫn chưa qua ba tháng. Em bảo chồng em đến, mình ăn một bữa cơm thân mật thôi.”
Tôi cảm động vì chị Vương quá chu đáo với tôi, lúc đó mắt tôi nóng lên, gọi điện cho Lục Vũ.
Chị Vương đặt bàn ở nhà hàng Phật Nhảy Tường, chúng tôi vừa ngồi xuống, đã có một cô gái bước vào.
Cô ấy duyên dáng đi đến, nở nụ cười, lộ ra hàng răng trắng đều, thật xinh đẹp.
Cô ấy gọi chị Vương một tiếng: “Chị.”
Tôi chưa từng nghe chị Vương nói có em gái.
Lúc đó tôi đứng dậy chào đón, đưa tay ra: “Chào em, không ngờ chị Vương có cô em gái xinh đẹp thế này.”
Chị Vương cũng đứng lên: “Ôi, xinh đẹp gì đâu, làm sao bằng Tịch Yên của chúng ta?”
Cô gái nghe xong, nụ cười thoáng chốc cứng đờ rồi trở lại bình thường: “Chào chị, em tên là Lâm Nguyệt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/toi-va-me-chong-cung-co-thai/chuong-7.html.]
Ngồi xuống chưa nói được bao lâu, Lục Vũ đã đi đến.
Lâm Nguyệt cười tươi, rõ ràng hoạt bát hơn lúc trước.
Lục Vũ cũng nhìn Lâm Nguyệt nhiều lần.
Chúng tôi vừa ăn vừa trò chuyện, đề tài cũng chuyển sang việc mang th-ai.
Lâm Nguyệt hỏi tôi một câu: “Chị Tịch Yên, chị mang th-ai rồi, chắc chắn không thể vận động mạnh, đúng không?”
Tôi gật đầu: “Tất nhiên, nhưng vận động nhẹ nhàng vẫn được.”
Lâm Nguyệt “ồ” một tiếng, ngẩng đầu nhìn Lục Vũ: “Tốt nhất là không nên vận động, anh thấy sao? Anh Lục Vũ?”
Tôi thấy câu này chẳng có gì.
Không ngờ Lục Vũ lập tức sầm mặt, vứt đũa, nhíu mày hỏi: “Đây là chuyện cô nên lo sao? Có liên quan gì đến cô không? Còn nữa, cô gọi vợ tôi là chị Tịch Yên, thì phải gọi tôi một tiếng anh rể.”
Đến khi Lục Vũ nổi giận, tôi mới mơ hồ hiểu ra ý nghĩa sâu xa của câu nói của Lâm Nguyệt.
Chị Vương cũng tức giận, cũng không giữ thể diện mà mắng thẳng Lâm Nguyệt.
“Em đang nói bậy gì đấy? Em bây giờ chỉ là trẻ con, tò mò chuyện nhà người khác làm gì? Đầu óc có vấn đề à?”
Lâm Nguyệt nhận ra mình lỡ lời, chân thành xin lỗi tôi: “Xin lỗi chị Tịch Yên, bạn em cũng có th-ai, bạn trai cô ấy còn làm chuyện đó với cô ấy, cô ấy chảy m-á-u nhiều, suýt ch-ếc trên giường. Em chỉ muốn nhắc nhở hai người, xin lỗi nhé.”
Lục Vũ đứng dậy, cười khẩy: “Cô thích nói chuyện phiếm nhỉ, làm phóng viên giải trí chắc hợp hơn.”
Anh quay lại lấy túi của tôi: “Vợ ơi, đi thôi.”
Mặt Lâm Nguyệt lập tức đỏ bừng.