Tôi và mẹ chồng cùng có thai - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-10-17 21:21:28
Lượt xem: 30
Không lâu sau, có một caddie lái xe golf tới.
Tôi quay lại nhìn, nhận ra đó là Lâm Nguyệt.
Cô ấy đưa cho mỗi người một chai nước, không biết chạm phải đâu, Lâm Sở Hồng đột nhiên kêu lên, ôm bụng đưa tay về phía bố chồng tôi.
“Lão Lục, lão Lục, bụng tôi, bụng tôi…”
Bố chồng tôi bước vài bước tới, ngắt lời bà: “Đau bụng à? Để cô gái này đưa bà về đi vệ sinh.”
Bố chồng tôi năm nay 58 tuổi, tập thể dục thường xuyên, da mặt có chùng, nhưng thân hình vẫn rất khỏe khoắn.
Ông đẩy Lâm Sở Hồng lên xe, ra hiệu cho Lâm Nguyệt đưa bà đi.
Lâm Sở Hồng chưa kịp phản ứng, đã bị Lâm Nguyệt lái xe đưa đi.
Tôi đứng bên nhìn một cách ngỡ ngàng, cảm thấy có điều gì đó mà tôi chưa biết.
Lâm Nguyệt quay lại rất nhanh, như sợ bị hiểu lầm điều gì đó, cô ấy chỉ đi theo sau chúng tôi, nhặt bóng và làm trợ lý, rất ngoan ngoãn, không cố tình tỏ ra thân thiết với tôi, rất lịch sự và hiểu biết.
Nếu không phải mấy lần vô tình suýt làm tôi vấp ngã, tôi gần như quên mất sự hiện diện của cô ấy.
Cho đến khi tôi cố giữ khoảng cách xa với cô ấy, Lâm Nguyệt vẫn lấy lý do đưa nước để đẩy tôi một cái, khiến tôi kêu lên và ngã sang một bên.
“Áh, cô đẩy tôi làm gì?”
Tiếng hét này thu hút sự chú ý của mấy người đang đánh bóng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/toi-va-me-chong-cung-co-thai/chuong-9.html.]
Lâm Nguyệt không ngờ tôi lại kêu lên, lập tức căng thẳng, liếc mắt nhìn tôi.
Lục Vũ chạy nhanh tới, bế tôi lên, quay đầu quát Lâm Nguyệt: “Cô làm cái gì vậy? Gan to bằng trời rồi à? Dám làm tổn thương vợ tôi ngay trước mắt tôi?”
Lâm Nguyệt không ngờ chỉ đẩy nhẹ tôi một cái, lại khiến Lục Vũ tức giận đến vậy, nước mắt lập tức chảy xuống.
“Xin lỗi, xin lỗi, em sợ chị Tịch Yên ngã nên mới đỡ chị ấy. Chị Tịch Yên, em xin lỗi, em không biết sự hiểu lầm lần trước lại khiến chị để bụng lâu như vậy.”
Hừ, đúng là đổi trắng thay đen, lảng tránh trọng tâm.
Khiến Lục Vũ nghĩ rằng tôi nhỏ nhen, lời lẽ ám chỉ tôi nhiều chuyện, làm quá.
Nhưng Lục Vũ không phải người bình thường, anh ra hiệu cho quản lý luôn ở bên cạnh suốt buổi.
“Đuổi cô ta đi, tôi chưa thấy ai vô phép vô tắc như vậy.”
Lâm Nguyệt không ngờ Lục Vũ không chút thương hoa tiếc ngọc, khóc lóc kéo tay áo Lục Vũ.
“Anh Lục Vũ, đừng đuổi em, em chỉ muốn tự kiếm tiền mua quà sinh nhật cho chị em thôi.”
Nói rồi, cô ta quay lại khóc lóc với tôi: “Tha cho em đi chị Tịch Yên, em thực sự không cố ý đâu, chị em nói chị rất dịu dàng, rất có trách nhiệm.”
Cô gái này đúng là, trong ngoài tính toán đủ điều.
Chị Vương sao lại có người em gái như thế?