Tôi Xuất Hồn Hôn Trộm Nam Thần - 9
Cập nhật lúc: 2024-09-15 14:56:46
Lượt xem: 133
22.
Du Diêu đã ngủ cùng tôi một giấc.
Tất nhiên, không phải theo nghĩa truyền thống.
Tôi vốn định xuất hồn để trừng phạt anh ấy một chút.
Ai ngờ linh hồn của Du Diêu đang nằm bên cạnh gối của tôi.
!
Thế mà anh ấy cũng có thể xuất hồn.
Tôi nhìn lại, chiếc nhẫn đá đen trên tay Du Diêu đã biến mất.
Mặc dù linh hồn Du Diêu vẫn đang bay lượn.
Nhưng cả người anh ấy ngủ... Ừm, rất bình yên.
Tôi bay đến bên Du Diêu, song song với anh ấy.
Tôi ngắm Du Diêu.
Rồi chợt nảy ra ý tưởng.
Tôi mím môi, ngượng ngùng vén tóc dài ra sau tai.
Rồi lén lút vén áo anh ấy lên.
Tôi hít một hơi thật sâu.
Khóe miệng không ngừng nhếch lên.
Tám múi hoàn hảo.
Tôi không nhịn được, sờ tay lên.
Rồi bị bàn tay anh ấy ấy nắm lấy công cụ phạm tội của mình.
"Em đang làm gì đấy Lâm Nhan Nhan?"
Tôi lại chạm vào thêm phát nữa.
"Thử xem ván giặt đồ (cơ bụng) của anh."
Du Diêu cười.
Tôi mới nhận ra xung quanh mắt anh ấy phiếm hồng.
Có vẻ anh ấy hơi say.
"Anh cũng có thể xuất hồn à? Em chưa từng nghe nói bao giờ."
Du Diêu lười biếng trở mình, quay lưng về phía tôi.
"Có nhiều điều em không biết lắm."
[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]
Tôi lại bay đến trước mặt Du Diêu, nắm lấy tay anh ấy.
"Vậy xem như chúng ta có một bí mật chung rồi nhé."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/toi-xuat-hon-hon-trom-nam-than/9.html.]
Có một bí mật chung với người mình thích giống như cùng nhau trồng một cây đại thụ trong lòng.
Cái cây đó còn mang tên tôi và Du Diêu.
Anh ấy chỉ ừ một tiếng.
Tôi thầm cười.
"Du Diêu, em muốn trừng phạt anh."
Anh ấy có vẻ hơi buồn ngủ, không muốn đếm xỉa đến tôi lắm.
Tôi bay đến thì thầm bên tai Du Diêu: "Em nói là em sẽ trừng phạt anh thật nặng mà."
Cuối cùng Du Diêu cũng mở mắt.
Anh ấy chống hai tay ra phía sau, bờ vai rộng hơi nhô lên giống như hai đỉnh núi cao.
Trong đôi mắt lạnh lùng của anh ấy tràn đầy sự khiêu khích.
Du Diêu liếc nhìn tôi từ trên xuống dưới.
Anh ấy không nói một lời, nhưng dường như đang nói "Để tôi chống mắt xem em làm gì."
Nói làm là làm.
Tôi lao vào hôn anh ấy.
Du Diêu cười nhạt một tiếng.
Anh ấy hơi cử động tay đã nắm chặt vai tôi, hơi dùng sức dễ dàng đè tôi xuống gối.
Hả?
Tình huống này hơi khác với những gì tôi nghĩ, nhưng có vẻ như vẫn đưa đến cùng một kết quả.
Tôi rộng lượng: "Em tha thứ cho sự thô lỗ của anh."
Du Diêu cười một tiếng: “Lâm Nhan Nhan, em đúng là một nhóc lưu manh."
Mặc dù giọng điệu không có biến động, nhưng tôi vẫn ngượng ngùng đến đỏ mặt vì câu nói của anh ấy.
Du Diêu ở gần tôi quá, chỉ cần tiến lại một chút là có thể hôn lên đôi môi mỏng của anh anh ấy.
Nhưng tôi vẫn hỏi ý kiến anh.
"Cho em hôn một cái nhé?"
"Cả ngày chỉ biết hôn." Thật thất vọng.
"Vậy anh giữ em lại làm gì? Chỉ nói chuyện thôi à?"
Anh ấy bay lên, lông mày nhướng cao, giọng điệu bình thản: "Tôi đã như thế này rồi, em vẫn không nhớ ra tôi à?"
Tôi ngớ người: "Hả?"
Du Diêu im lặng, chỉ có vẻ hơi không vui hiện lên giữa lông mày.
Khi đi ngang qua người tôi, anh ấy mạnh mẽ lại đè tôi xuống.
Rồi dứt khoát rời đi.
Bóng lưng vô tình như một tên đàn ông tệ bạc.