Tôn trọng số phận mẹ chồng - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-03-23 23:04:14
Lượt xem: 8,650
17
Tôi kêu lên rằng mình bị hiểu nhầm.
“Mẹ, Vương Dũng hầu như luôn chăm sóc Diệu Tổ, đó không phải là cái mà mẹ gọi là quý nhân muộn lời sao?
“Bình thường con muốn dạy dỗ em, nhưng mẹ sợ con dạy sai, yêu cầu con để em trai yên. Bây giờ Diệu Tổ như thế này, con cũng rất đau lòng, tốt nhất là đưa em đi bệnh viện kiểm tra một chút"
Mẹ chồng tôi không nói nên lời, đúng là bà không cho chúng tôi dạy Vương Diệu Tổ vì có lần bà nghe thấy tôi nói chuyện điện thoại với bạn thân.
Bạn thân nhất của tôi phàn nàn qua điện thoại rằng giáo viên không thích cha mẹ dạy con học bính âm ở nhà vì cách dạy không chính xác và rất khó sửa khi vào học.
Sau khi mẹ chồng tôi nghe được cuộc điện thoại đó, bà đã từ chối để chúng tôi dạy Vương Diệu Tổ.
Những năm này bà không dạy gì mà chỉ chiều chuộng Vương DiệuTổ ,đứa trẻ này mới năm tuổi đã cao hơn một đứa trẻ tám tuổi bình thường.
Bố mẹ chồng nhìn tôi bằng ánh mắt dữ tợn và đưa con đến bệnh viện.
Kết quả xét nghiệm rất nhanh đã có, Vương Diệu Tổ được chẩn đoán mắc chứng tự kỷ đồng thời cũng mắc hội chứng siêu nam*.
(*Hội chứng XYY hay còn gọi là hội chứng siêu nam, ảnh hưởng đến nam giới. Ở người bình thường, nam giới có một nhiễm sắc thể X và một nhiễm sắc thể Y, nhưng khi mắc hội chứng XYY thì người này có thêm một nhiễm sắc thể Y phụ. Hội chứng XYY là do rối loạn nhiễm sắc thể hiếm gặp xảy ra ngay khi mới sinh.
Cre: Google)
Bố chồng không thể chấp nhận kết quả này liền ngất đi.
Bố chồng đã già đi nhanh chóng theo năm tháng, giờ đây trông già hơn cả chú ông đã ngoài bảy mươi.
Lần đầu tiên, bố chồng hối hận vì đã nhất quyết sinh ra Vương Diệu Tổ.
"Lão bà, có lẽ bà bị tai nạn xe là một lời cảnh cáo, lẽ ra chúng ta không nên mang nó đến thế giới này, bây giờ chúng ta nên làm sao bây giờ?"
"Lão công, sao ông có thể nói như vậy? Diệu Tổ là m.á.u thịt của chúng ta, hiện tại y thuật tiến bộ như vậy, chúng ta chỉ cần phối hợp chữa trị là được."
Vương Dũng ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng.
“Số tiền con kiếm được trong nhiều năm qua đã được dùng để mua đồ ăn, đồ uống và quần áo cho Vương Diệu Tổ, hiện tại con không có tiền để chữa bệnh cho nó”.
Mẹ chồng bất mãn trừng mắt nhìn Vương Dũng.
"Vương Dũng, con đang nói cái gì vậy? Cho dù mẹ phải bán sắt, em trai con cũng nhất định phải khỏi bệnh. Nhậm Uyển, con có nghĩ vậy không?"
18
Tôi chợt được gọi tới, vội nói:
"Mẹ, đương nhiên phải chữa trị, nhưng con đã hỏi bác sĩ, lại phát hiện bệnh của Vương Diệu Tổ không thể chữa khỏi."
Vương Dũng khịt mũi đồng ý:
"Nhậm Uyển nói không sai, con nghe nói bệnh nhân mắc hội chứng siêu nam rất xấu xa. Vương Diệu Tổ lúc nhỏ đã tàn nhẫn như vậy, sau này sẽ gây ra rất nhiều phiền toái , con không có tiền để dọn dẹp hậu quả."
Sau khi nghe Vương Dũng nói, sự hối hận trong mắt bố chồng càng đậm hơn.
Tôi lưỡng lự rồi nói:
"Bố, con nghe nói hội chứng siêu nam là di truyền. Họ Vương từng sinh ra một đứa trẻ siêu nam sao?"
Mẹ chồng nghe xong liền lập tức đứng dậy khỏi ghế sofa, ngón tay suýt chọc vào mắt tôi.
"Nhậm Uyển, xin con đừng ở đây gieo rắc bất hòa nữa. Mẹ chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với bố con."
Vương Dũng đã nuôi em trai được 5 năm, mối quan hệ mẹ con giữa anh và mẹ ruột đã cạn kiệt từ lâu.
Sau khi nghe mẹ nói, hắn lập tức trả lời:
“ Con nghe người dân trong xóm kể rằng nhà hàng xóm Triệu đã sinh ra một cậu bé siêu nam.”
Lời nói của Vương Dũng lập tức nhắc nhở bố chồng, ông nhanh chóng nghĩ đến đôi mắt tròn xoe giống hệt nhau của Vương Diệu Tổ và chú Triệu.
Nói cách khác, không phải ông sáu mươi tuổi vẫn có thể sinh con trai mà là vì ông đã bị cắm sừng.
Ông đã bị cắm sừng năm năm, hiện tại đang nuôi con trai cho người khác, ông không thể nuốt trôi cảm giác này.
Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của bố chồng, mẹ chồng cuối cùng cũng biết sợ hãi.
"Lão công, xin hãy nghe tôi giải thích, Diệu Tổ là con của chúng ta, tôi và Lão Triệu vô tội."
19
“Không phải có thể biết được đó có phải là con trai bố hay không bằng cách đến bệnh viện xét nghiệm ADN sao?”
Vương Dũng tiếp tục hỗ trợ chữa cháy.
Mẹ chồng tức giận đến mức muốn tát Vương Dũng vài cái.
"Lão công, xin hãy nghe tôi giải thích, tất cả chỉ là ngoài ý muốn mà thôi."
Bố chồng tức giận đến toàn thân run rẩy.
"Con khốn này, hôm nay tao phải đánh ch*t mày."
"Bố, bình tĩnh, g.i.ế.c người là phạm pháp. Bố nên ly hôn với bà ta và để bà rời khỏi nhà cùng tên khốn đó."
Vương Dũng nắm lấy bố chồng, thuyết phục ông.
"Vương Dũng, tao mang thai mười tháng sinh ra mày, sao mày có thể nói ra những lời ác độc như vậy?"
“Đúng là mẹ đã sinh ra con, nhưng từ lúc mẹ phản bội bố con, mẹ đã không còn là mẹ của con nữa.”
Mẹ chồng thất vọng nhìn bố chồng và Vương Dũng.
“Được rồi, các người đều ép tôi phải không? Tôi sẽ bế đứa bé rời đi ngay bây giờ."
Tôi vội bước tới ôm lấy mẹ chồng.
"Mẹ, đừng xúc động, mẹ có thể một mình đi đâu với đứa bé được?”
"Nhậm Uyển, thả bà ta ra."
Vương Dũng bước tới kéo tay tôi ra.
Mẹ chồng nắm tay Vương Diệu Tổ bước ra cửa mà không quay đầu lại.
Chẳng mấy chốc, có tiếng gõ cửa đối diện.
Tôi hất tay Vương Dũng đuổi ra ngoài, cửa đối diện đã mở ra.
Người mở cửa là dì Trương, bà dựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, mỉa mai nhìn mẹ chồng.
"Này, đây có phải là một sự việc bí mật không?"
20
"Con dâu, lão Triệu, ở đây không đến lượt con lên tiếng, để Lão Triệu ra ngoài, mẹ sẽ giao con trai cho hắn."
Mẹ chồng thẳng lưng, như thể sinh con cho người khác là một điều vô cùng kiêu hãnh.
"Ồ, được rồi, Lão Triệu, đây là con trai của ông đáy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ton-trong-so-phan-me-chong/chuong-5.html.]
"Cái gì vậy?"
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, chú Triệu đã xuất hiện ở cửa.
Mẹ chồng đẩy Vương Diệu Tổ về phía trước.
"Lão Triệu, tôi đã nghĩ ra rồi, con cái ở cùng cha ruột vẫn tốt hơn."
Chú Triệu nhìn mẹ vợ như nhìn kẻ ngốc.
"Cô cho rằng tôi là người phải chịu trách nhiệm sao? Đứa bé mắc chứng tự kỷ và siêu nam sao có thể là con tôi?"
Mẹ chồng bị lừa, bà cho rằng đứa con trai mà Lão Triệu mong đợi gần hết cuộc đời, cho dù Vương Diệu Tổ không bình thường, Lão Triệu vẫn sẽ ôm nó trong tay như báu vật.
"Lão Triệu, ông có thừa nhận không? Chúng ta có thể làm xét nghiệm ADN. Nó là con trai của ngươi."
"Đi đi, bà cho rằng bà là ai? Làm sao tôi có thể thích bà?"
Một tiếng rầm, cánh cửa đóng sầm lại trước mặt mẹ chồng.
Tôi bước tới đỡ mẹ chồng suýt ngã.
“Mẹ, chúng ta về nhà thôi.”
"Nhậm Uyển, đều là lỗi của mày nói nhảm, nếu như tao cùng Diệu Tổ phải sống trên đường phố, tao sẽ không để yên cho mày."
"Mẹ ơi, bố yêu mẹ. Hãy nói thẳng với ông ấy và ông ấy sẽ tha thứ cho mẹ."
Bố chồng hơn mẹ chồng tôi chục tuổi, trước khi biết mình bị cắm sừng, ông luôn cưng chiều mẹ chồng tôi.
Nghĩ đến khoảng thời gian tươi đẹp trước đây, mẹ chồng tôi chợt cảm thấy tự tin trở lại.
21.
Bố chồng cũng có vẻ hối hận, đặc biệt để cửa mở cho mẹ vợ.
Vừa bước vào cửa, Vương Dũng đã nắm lấy cánh tay tôi.
"Nhậm Uyển, sau khi bố mẹ anh ly hôn, chúng ta cũng sẽ đi lấy giấy ly hôn. Cô là gà mái không đẻ được trứng, đừng nghĩ đến việc trì hoãn tôi."
Cơ thể tôi run lên, và tôi trông tuyệt vọng.
"Chồng, em tôn trọng sự lựa chọn của anh. Em về nhà bố mẹ đẻ trước, nếu anh suy nghĩ kỹ thì gọi cho em."
"Hừm, cô tự nhận thức được."
Tôi trở về nhà bố mẹ trong nỗi tuyệt vọng.
Nhưng ngày hôm sau tôi nhận được cuộc gọi từ cảnh sát, khi về đến nhà, tôi chỉ nhìn thấy 4 thi thể.
Cảnh sát đưa tôi về đồn để ghi chép.
"Nhậm Uyển, sao hôm qua cô không ở nhà?"
“Vương Dũng muốn ly hôn với tôi, nhất thời tôi không thể chấp nhận được nên đã về nhà bố mẹ đẻ.”
Cảnh sát tiếp tục hỏi:
“Tại sao Vương Dũng lại muốn ly hôn với cô?”
Tôi buồn bã cúi đầu xuống.
“Bởi vì đã nhiều năm như vậy tôi không thể sinh cho anh ấy một đứa con.”
Cảnh sát hỏi tôi một số câu hỏi khác, và tôi đều trả lời một cách trung thực.
"Nhậm Uyển, chúng tôi tìm thấy hợp đồng bảo hiểm của Vương Dũng, và tên của cô được viết là người thụ hưởng. Cái c.h.ế.t của Vương Dũng và những người khác có liên quan đến cô không?"
“Đồng chí cảnh sát, tôi cái gì cũng không biết, năm năm trước là Vương Dũng kéo tôi đi mua bảo hiểm, người thụ hưởng hợp đồng bảo hiểm của anh ta đứng tên tôi, người thụ hưởng hợp đồng bảo hiểm của tôi đứng tên anh ta.
"Tôi có hợp đồng bảo hiểm điện tử trên điện thoại của mình. Tôi có thể cho anh xem."
Cảnh sát xác minh hợp đồng bảo hiểm của tôi, hỏi tôi vài câu rồi cho tôi về nhà.
22
Trong đám tang của bố mẹ chồng tôi, Vương Dũng và Vương Diệu Tổ, tôi đã khóc đến nỗi tim tôi tan nát.
Mọi người đều nghĩ tôi buồn nhưng chỉ có tôi biết rằng tôi đang khóc vì sung sướng.
Mặc dù tôi đã chờ đợi suốt 5 năm nhưng cuối cùng tôi cũng đã trả thù được.
Cảnh sát cho tôi biết nguyên nhân cái c.h.ế.t của bốn người.
Sau khi tôi bỏ nhà đi không lâu, bố mẹ chồng tôi đã ra tay xử lý con, trong lúc tranh chấp, mẹ chồng tôi vô tình bị bố chồng đẩy xuống lầu.
Khi Vương Diệu Tổ nhìn thấy người mẹ yêu thương mình nhất bị ném chết, anh ta lao vào bếp lấy một con dao.
Vì mắc hội chứng siêu nam nên Vương Diệu Tổ rất mạnh mẽ và hung hãn đã c.h.é.m c.h.ế.t bố chồng đang sợ hãi chỉ bằng con dao.
Khi nghe thấy tiếng động, Vương Dũng bước ra khỏi phòng, muốn khuất phục Vương Diệu Tổ nhưng lại bị d.a.o đ.â.m trúng vào động mạch chính ở chân, mặc dù cuối cùng c.h.é.m Vương Diệu Tổ đến c.h.ế.t nhưng anh ta c.h.ế.t vì mất m.á.u quá nhiều. .
Mặc dù kiếp trước mẹ chồng đã đẩy tôi xuống lầu nhưng sự giúp đỡ của bố chồng và chồng là không thể thiếu.
Bố mẹ chồng hận tôi đã khiến họ mất đi đứa con trai út, còn Vương Dũng lại lừa dối tôi, muốn dùng tiền bảo hiểm của tôi để ngủ với người phụ nữ khác.
Nếu tôi sống lại kiếp này, tôi sẽ trả lại tất cả những gì họ nợ tôi.
23.
Khi tôi trở về nhà sau đám tang, dì Trương và chú Triệu chặn tôi ở cửa.
"Nhậm Uyển, trong bụng too đã có m.á.u thịt của Vương Dũng rồi. Theo luật, con ngoài giá thú cũng có thể thừa kế tài.
"Đây là đoạn video chúng ta cùng nhau quay lại. Hãy xem kỹ nhé. Tôi không hề lừa dối cô đâu."
Tôi liếc nhìn vài cái rồi quay đi, thật sự rất ngứa mắt, tôi biết Vương Dũng ngoại tình, nhưng tôi không chắc đó là dì Trương.
Tôi thực sự không ngờ rằng Vương Dũng lại thực sự thích dì Trương, người đã ngoài bốn mươi, có lẽ đối với một số đàn ông, điều này càng hấp dẫn hơn.
Chú Triệu dáng người cao lớn, nhìn tôi với ánh mắt dữ tợn.
Rõ ràng là ông ta biết mình đang bị cắm sừng nhưng khá vui với điều đó.
"Nhậm Uyển, tôi nghe nói Vương Dũng trước khi c.h.ế.t đã mua hợp đồng bảo hiểm, chúng ta sẽ nhận được một nửa số tiền."
Chú Triệu vừa vẫy tay vừa nói.
“Đừng kích động, chỉ cần lấy bản xét nghiệm ADN quan hệ cha con do Vương Dũng và đứa trẻ có công chứng ra, tôi sẽ nhận ra.”
Dì Trương và chú Triệu nhìn nhau rồi nhìn chằm chằm vào tôi.
"Vương Dũng đã được hỏa táng. Chúng tôi đi đâu để cùng hắn ta xét nghiệm ADN quan hệ cha con? Nếu cô dám lừa chúng tôi thì cứ đợi đi. Chúng tôi sẽ gặp cô trên tòa."
"Dì Trương, trước khi ra tòa, dì có thể tham khảo ý kiến của luật sư xem có thể thắng kiện hay không. Được rồi, xin hai người tránh ra, tôi về nhà đây."
Cuối cùng, hai người họ không tin nổi mà đi kiện tôi, kết quả là họ chẳng thu được gì mà còn bị mất danh tiếng.
Tôi rao bán căn nhà của mình trên mạng và mang ba lô đi du lịch. Cảm giác được tái sinh thật tuyệt.