Tổng tài đội lốt tiểu bạch kiểm - Chương 10: Mất kiểm soát
Cập nhật lúc: 2024-06-16 09:44:22
Lượt xem: 544
Một phút sau, Phó Châu ngái ngủ đứng trước mặt tôi. Anh ta mặc một chiếc áo hoodie màu be một cách qua loa, tóc rối bù, vẻ mặt uể oải, khí chất tổng tài biến mất, trở lại là chú cún con ngoan ngoãn, đáng yêu sẽ gọi tôi là "chị".
"Tô Ninh, sao chị lại đến đây?"
Vừa nhìn thấy tôi, sắc mặt Phó Châu lập tức trở nên lạnh lùng.
Tôi lập tức òa khóc, dùng sức đẩy anh ta một cái.
“Em giả vờ cái gì chứ!
“Em bị bệnh à!"
*
Phó Châu bị tôi đẩy loạng choạng, đưa tay vịn vào tường, khó hiểu nhìn tôi.
“Tô Ninh, chị bị làm sao thế?”
Tôi gào khóc, nước mắt như đập nứt con đê, chính tôi cũng giật mình. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình lại có thể khóc lóc thảm thiết vì một người đàn ông như vậy, ngu ngốc hết phần thiên hạ.
Tôi vừa khóc, vừa không quên đưa tay đánh Phó Châu.
“Em mới là kẻ bị bệnh! Em là đồ khùng, em muốn c.h.ế.t thì cứ c.h.ế.t đi, cần gì phải làm như vậy? Tôi thiếu tiền của em sao? Tôi cần em và Trương Di diễn cho tôi xem à? Em tưởng mình là ai chứ, em nghĩ em c.h.ế.t rồi tôi sẽ đau lòng sao? Em có gì ghê gớm chứ, tự kỷ ám thị…”
Vẻ mặt lạnh lùng của Phó Châu thay đổi, hốc mắt anh ta dần đỏ lên, bất đắc dĩ bước đến ôm lấy tôi.
“Xin lỗi, chị, xin lỗi… Là em không tốt, là em tự kỷ ám thị.”
Anh ta ôm tôi chặt quá, như thể muốn nhét tôi vào trong xương cốt của anh ta.
“Tha lỗi cho em, chị, đừng quên em có được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tong-tai-doi-lot-tieu-bach-kiem/chuong-10-mat-kiem-soat.html.]
Tôi ôm chặt lấy eo anh ta, chiếc eo vốn vạm vỡ, chắc nịch ấy giờ lại thon gầy đi một vòng, cảm giác cũng khác trước.
Tôi đau lòng vô cùng.
Tôi thích cơ bụng của Phó Châu, anh ta cũng biết tôi thích, nên chăm chỉ luyện tập để giữ dáng. Chúng tôi ở bên nhau bao nhiêu năm nay, số ngày anh ta không đến phòng tập chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Anh ta sẽ ôm lấy tôi làm nũng, đặt tay tôi lên cơ bụng anh ta, để tôi sờ, còn cười một cách gian xảo.
“Anh luyện tập vất vả như vậy, có thưởng gì không chị?”
Cơ bụng sẽ biến mất, Phó Châu cũng sẽ biến mất.
Anh ta mới xuất hiện trong cuộc đời tôi có ba năm, từ năm anh ta hai mươi hai tuổi đến hai mươi lăm tuổi, giống như một đóa hồng kiều diễm, nở rộ trong khoảng thời gian đẹp nhất nhưng lại quá ngắn ngủi.
Tôi không thể chấp nhận được.
Tôi ôm chặt lấy Phó Châu, giọng nói nghẹn ngào.
“Phó Châu, đừng rời xa tôi…”
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Phó Châu cứng người, cánh tay đang ôm tôi bỗng siết chặt, anh ta cười khổ một tiếng, đẩy tôi ra.
Phó Châu rót cho tôi một ly nước, chúng tôi ngồi song song trên sàn nhà bên cạnh ghế sofa.
Anh ta nhỏ giọng giải thích với tôi, nói gia tộc thực sự có ý định ghép anh ta với Trương Di, nhưng anh ta đã từ chối. Chỉ là hôm đó nhìn thấy giấy chẩn đoán, anh ta mới thuận nước đẩy thuyền, để Trương Di diễn kịch cùng mình.
Anh ta thở dài, xoa xoa vùng giữa hai lông mày, vẻ mặt rất mệt mỏi.
“Gần đây tinh thần em kém lắm, không thể đến công ty bình thường được nữa rồi.
“Chị… đã ở bên cậu cảnh sát kia rồi sao?”