Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tổng tài đội lốt tiểu bạch kiểm - Chương 14: kết thúc và ngoại truyện Phó Châu

Cập nhật lúc: 2024-06-16 09:50:33
Lượt xem: 1,602

Còn hiện tại. Mẹ tôi vỗ vai tôi, dạy bảo.

 

“Hãy cố gắng hoàn thiện bản thân, làm tốt chính mình, đừng bao giờ hy sinh vì tình yêu. Sau đó, hãy dũng cảm nắm lấy tình yêu đi, tình yêu rất đẹp, không đẹp là vì chọn nhầm người mà thôi.”

 

Tôi gật gật đầu.

 

“Mẹ… mẹ gặp Phó Châu rồi sao?”

 

Mẹ tôi gật đầu.

 

“Thằng bé cho nhiều quá trời ấy chứ, ý mẹ là, nó thực lòng muốn tốt cho con.” 

 

*

 

Tôi theo mẹ đến thành phố H, nhìn thấy cuộc sống của mẹ và chú Chu. Nói thật, cũng hơi ghen tị.

 

Hai người họ chia tay nhau sau khi tốt nghiệp đại học. Mẹ tôi gả vào nhà giàu, còn chú thì luôn chăm chỉ làm việc, không lấy vợ.

 

Chú âm thầm giúp đỡ mẹ tôi rất nhiều, cho đến khi mẹ tôi ổn định cuộc sống ở thành phố H, chú mới xuất hiện, bắt đầu theo đuổi mẹ tôi lại từ đầu.

 

Mẹ tôi đang tưới hoa, chú Chu cẩn thận thu dọn chậu hoa theo yêu cầu của bà. 

 

Tôi bỗng nhiên nhớ ra, lúc nhỏ mẹ tôi cũng rất thích hoa, khi bà chăm chút chậu hoa, ba tôi lúc nào cũng khó chịu. 

 

“Ở nhà ăn no rồi rảnh rỗi sinh nông nổi, lại đây rót cho tôi ly nước.”

 

Tôi ngẩng đầu, chú Chu mỉm cười với tôi. 

 

“Ninh Ninh này, nhìn hoa mẹ con trồng đẹp không?” 

 

Tôi cười theo, gật gật đầu. 

 

Tôi phải thừa nhận rằng, mẹ tôi đã gỡ bỏ nút thắt trong lòng tôi.

 

Phụ nữ cần phải độc lập, nhưng độc lập không có nghĩa là phải từ chối tình yêu. 

 

Bởi vì một tình yêu đẹp, sẽ không bao giờ ngăn cản bạn trở thành một phiên bản tốt hơn. 

 

Tôi quay về tìm Phó Châu. 

 

Cửa vừa mở, anh ta liền cẩn thận ôm chầm lấy tôi. 

 

“Vợ, chồng sai rồi, vợ… phải làm sao vợ mới tha thứ cho chồng?”

 

Tôi nghiêm túc nhìn anh ta. 

 

“Vợ định đi du học thêm một thời gian nữa. 

 

“Trước đây làm việc ở công ty, vợ luôn xoay như chong chóng, cảm thấy bản thân còn nhiều thiếu sót trong công việc, nhưng lại không có thời gian để bù đắp. Bây giờ Viễn Dương không cần vợ quản lý nữa, nên muốn ra nước ngoài học tập thêm một thời gian.” 

 

Phó Châu nhướng mày, nghiêm túc nhìn tôi. 

 

Tôi cũng nghiêm túc nhìn anh ta, chờ đợi phản ứng của anh ta. 

 

Anh ta thở phào nhẹ nhõm. 

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

 

“Tốt quá, chồng còn tưởng… 

 

“Vợ, chồng đi cùng vợ nhé.” 

 

Phó Châu ôm lấy tay tôi. 

 

Tôi trợn mắt.

 

“Gọi chị, vợ sẽ suy nghĩ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tong-tai-doi-lot-tieu-bach-kiem/chuong-14-ket-thuc-va-ngoai-truyen-pho-chau.html.]

 

“Chị~”

 

*

 

Hết

 

Ngoại truyện (Góc nhìn của Phó Châu)

 

Tôi gặp được một cô gái rất thú vị.

 

Cô ấy rất xinh đẹp, còn trẻ, mặc chiếc váy ngắn khoe đôi chân thon dài. Cô ấy ngồi uống rượu trong phòng vip, uống một hơi hết cả ly, bị sặc đến mức ho, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh. 

 

Tôi vểnh tai lên nghe cô ấy và cô gái đối diện nói chuyện.

 

“Sao có thể đáng yêu bằng phi công chứ!”

 

Tôi nhướng mày, thích phi công sao? 

 

Tôi nhìn thấy cô ấy liên tục nhìn về phía này, tôi chỉnh lại quần áo, bước về phía cô ấy. 

 

Những tay săn mồi cao tay thường xuất hiện trong vai trò con mồi. Quả nhiên, ngay sau đó, ly rượu vang đỏ của cô ấy đã hất lên người tôi. 

 

Tôi mỉm cười với cô ấy, cất giấu lớp gai góc của mình, nở nụ cười hiền lành, vô hại. 

 

“Không sao đâu, chị.”

 

Tôi nhìn thấy ánh mắt cô ấy sáng rực. 

 

Chúng tôi ở bên nhau một cách rất tự nhiên. Cô ấy mang đến cho tôi rất nhiều trải nghiệm mới mẻ, thời gian càng lâu, tôi càng lún sâu, phiền não cũng theo đó mà nhiều hơn. 

 

Rốt cuộc nên chọn thời điểm nào thích hợp để nói cho cô ấy biết gia thế của mình đây? Nói như thế nào thì cô ấy mới không giận?

 

Tôi chọn ngày sinh nhật hai mươi lăm tuổi của mình. 

 

Tôi chuẩn bị sẵn ảnh từ bé đến lớn của mình, toàn bộ tài liệu tài sản và giấy tờ tùy thân. Tôi muốn nói cho cô ấy biết tất cả mọi thứ về mình, tôi muốn được ở bên cô ấy mãi mãi, một cách đường đường chính chính.

 

Cô ấy lại đề nghị chia tay với tôi, lại còn dùng một lý do rất xúc phạm người khác. 

 

Tôi tức đến phát điên, từ nhỏ đến lớn, chưa ai đối xử với tôi như vậy. Tôi muốn trả thù cô ấy một cách điên cuồng, muốn hành hạ cô ấy, muốn cô ấy phải đau khổ như tôi. 

 

Nhưng đến khi nhìn thấy cô ấy, tôi lại phát hiện mình không còn giận nữa. 

 

Tất cả những ý nghĩ đáng sợ đều biến mất, tôi chỉ muốn có được cô ấy.

 

Tôi muốn cô ấy cũng phải say đắm tôi, như cách tôi đối với cô ấy. 

 

Nhưng cô ấy là Tô Ninh, tính cách của cô ấy quá mạnh mẽ. Tôi đã đi hỏi chuyên gia tâm lý, dùng Trương Di để kích thích cô ấy, kết quả lại phát hiện cô ấy đã đi hẹn hò với người đàn ông khác, khiến tôi ghen tị đến phát điên.

 

Tôi nhốt mình trong nhà hai ngày, dựa vào tính cách của cô ấy để lên một kế hoạch hoàn hảo.

 

Sau đó tôi bắt đầu bỏ bữa, cả ngày chỉ ăn một chút rau củ, chỉ trong vòng mười ngày đã gầy đi một vòng lớn, đói đến mức đi đứng loạng choạng. 

 

Tô Ninh quả nhiên đã sập bẫy.

 

Tôi cũng vì thế mà đắc ý quên hình tượng.

 

Bị cô ấy phát hiện, tôi cũng hơi sợ, nhưng cô ấy đã nói yêu tôi nhiều lần như vậy, không thể nào là giả được chứ? 

 

Tôi đã dùng mọi cách để giữ cô ấy lại.

 

Tôi đã đi tìm mẹ cô ấy, biết được lý do vì sao cô ấy lại bài xích tình yêu như vậy.

 

Nhưng không sao cả, tôi có cả đời này, sẽ khiến cô ấy biết rằng, trên đời này vẫn luôn có người đáng để tin tưởng.

 

Tình yêu vốn dĩ là một ván cược lớn, tôi sẽ không bao giờ để mình thua.

Loading...