Tổng Tài Là Cún Con - Chương 19
Cập nhật lúc: 2024-05-22 22:55:25
Lượt xem: 280
Trước khi điều đó xảy ra, cuối cùng tôi cũng chuẩn bị gặp mặt người bạn trên mạng đã đồng hành cùng tôi ba năm. Anh ấy là một trong số ít người có thể nói chuyện hợp ý với tôi trên thế giới này.
Mặc dù anh ấy luôn tạo cảm giác tồn tại rất thấp, mỗi ngày chỉ trò chuyện với tôi vào đêm khuya. Nhưng anh ấy đã cho tôi rất nhiều niềm an ủi.
Còn tôi ngày nào cũng than thở với anh ấy về Cao Hâm, nói rằng ông chủ của tôi là một con cá sấu biến thái m.á.u lạnh vô tình.
Anh ấy cũng là người thêm tài khoản chát của tôi sau khi nhìn thấy bài bôi nhọ Cao Hâm mà tôi đăng, là một trong số ít những người ghét Cao Hâm trên mạng.
Hôm nay, tôi phá lệ trang điểm cho bản thân. Thay bộ đồ công sở xám xịt bằng một bộ đồ công sở nữ tính hơn...
Có đồng nghiệp trêu chọc tôi: "Không ngờ Thư ký Quan lại có dáng người đẹp như vậy..."
Tuy nhiên, bong bóng màu hồng vỡ tan rất nhanh, khi gặp mặt, tôi nhìn khuôn mặt Cao Hâm, hận không thể lao đầu vào miếng bít tết trước mặt.
Đáng lẽ ra tôi nên biết, đây không phải là sự trùng hợp, mà là một cái bẫy, ba năm nay, anh ta đã mạo danh bạn trên mạng, hoàn toàn nắm rõ suy nghĩ của tôi về anh ta.
Hèn chi anh ta chưa bao giờ có sắc mặt tốt với tôi.
Sự bất mãn của tôi với anh ta, biệt danh mà tôi đặt cho anh ta, đều bị anh ta biết hết, để moi thông tin từ tôi, anh ta thậm chí còn tự mắng chính mình...
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Tôi gượng cười, cắt bít tết, không dám nhìn anh ta, điều đáng sợ nhất là anh ta đã uống rất nhiều rượu.
"Làm thư ký của tôi ba năm, giả vờ vất vả lắm phải không?" Cao Hâm kéo kéo cà vạt, dường như hơi tức giận.
Anh ta nheo mắt: "Tôi là kẻ khốn nạn, cá sấu m.á.u lạnh, biến thái, vô nhân tính..."
Liệt kê từng tội một.
"Chẳng phải vậy sao..." Tôi nhỏ giọng nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tong-tai-la-cun-con/chuong-19.html.]
"Nói lại lần nữa."
"Hả?"
"Nói lại những lời đó cho tôi nghe."
Hình như anh ta không nói đùa, vì vậy tôi chậm rãi mở miệng: "Anh chính là một kẻ tự cao tự đại, mỗi ngày chỉ biết bóc lột nhân viên, tưởng rằng thế giới phải xoay quanh anh..."
Tôi thăm dò nói ra một số điều, Cao Hâm chỉ im lặng lắng nghe, sau đó chống cằm, nhìn tôi say sưa nói: "Chưa đủ."
Vậy thì tôi không khách sáo nữa.
"&$&($! &$/~&! !!!"
Nói xong, tôi phát hiện ánh mắt anh ta lại bắt đầu biến thành chú cún con ngày hôm đó, nhìn tôi một cách vô hại.
Tôi liếc nhìn chai rượu vang đỏ đã cạn, bên cạnh vậy mà còn có một chai Mao Đài đã hết sạch.
Tôi thở dài.
"Tổng giám đốc, tôi đi đây. Những lời đó anh đừng để trong lòng."
Ai ngờ, tôi vừa bước chân trái, đã phát hiện chân phải bị ôm chặt.
"Nếu Thư ký Quan đi mất, chú cún sẽ không có chủ nhân..."
Tôi sởn tóc gáy, nhìn thấy Cao Hâm không biết từ lúc nào đã nằm rạp xuống đất, ôm lấy mắt cá chân tôi.
Vừa rồi còn vest bảnh bao, nhã nhặn uống rượu vang đỏ, bây giờ lại nước mắt lưng tròng cầu xin tôi.