TRẢ GIÁ - 13 (FULL)
Cập nhật lúc: 2024-07-17 19:15:34
Lượt xem: 585
“Nó vừa có thể giúp ngươi diệt trừ kẻ thù chính trị, lại có thể đi vào mộng hóa thành mỹ nhân triền miên với ngươi, thỏa mãn dục vọng nam nhân rất lớn của ngươi. Sau đó nếu không phải Thái hậu và Hoàng thượng tạo áp lực cho ngươi, hơn nữa ngươi phát hiện Tiểu hồ ly trắng yêu lực suy yếu nhanh chóng, e là ngươi đã không tới cầu ta hồi phủ.”
Sau mỗi một câu ta nói, sắc mặt Từ Tử An liền trắng bệch, người sáng suốt liếc mắt có thể nhìn ra sự chột dạ của hắn.
34
“Âm Âm, sao nàng lại nghĩ như vậy? Từ đầu tới cuối, người ta yêu nhất là nàng! Cái gì mà Tiểu hồ ly trắng, ta không cần, ta chỉ cần nàng.”
Nếu là ở trước kia, có lẽ ta còn có thể ngu ngốc hồ đồ tin tưởng lời ngon tiếng ngọt của hắn, nhưng hiện tại ta đã nhìn thấu bộ mặt thật của hắn, làm sao có thể rơi vào cạm bẫy của hắn chứ?
Hiện tại Từ Tử An đơn giản là nhìn ra ta có yêu lực, so với 'Vu Âm Âm' hiện tại ở có giá trị hơn, muốn lợi dụng ta mà thôi.
Cẩu nam nhân hắn chẳng yêu ai, hắn chỉ yêu chính mình.
Nghe được Từ Tử An nói yêu ta, Tiểu hồ ly trắng rốt cuộc trốn không nổi nữa, từ sau hòn non bộ chạy như bay ra, nàng bắt lấy cổ áo Từ Tử An khàn giọng chất vấn: “Từ Tử An! Ngươi nói ngươi yêu nàng! Vậy còn ta? Ngươi đặt ta ở vị trí nào? Ta vì ngươi cam nguyện buông bỏ thân phận công chúa Hồ tộc, làm một con người bình thường để ở bên cạnh ngươi, ngươi quay đầu đã nói không yêu ta, ngươi sao có thể không yêu ta.”
Nãng sụp đổ ngã ngồi xuống đất, nước mắt đầm đìa.
Nàng hoảng hốt nhớ tới thiếp thất có đôi mắt hồ ly giống nàng của Từ Tử An.
Từ Tử An là đang tìm nàng, tìm người lúc trước có thể giúp hắn hại người, mà nàng ở bên cạnh hắn, hắn lại nhận không ra.
35
Cho đến lúc này, Từ Tử An cũng hiểu được ta và Tiểu hồ ly trắng đúng là trao đổi thân phận, mà Tiểu hồ ly trắng hắn đau khổ tìm kiếm ở đang ở cạnh hắn.
“Tiểu Bạch, ta......”
Hắn nhìn Tiểu hồ ly trắng gần như sắp khóc ngất xỉu, lại nhìn ta, làm như đang suy nghĩ nên lựa chọn ai.
Cẩu nam nhân, hắn sẽ không cho rằng mình bây giờ còn có quyền lựa chọn chứ? Ai cho hắn tự tin như vậy?
“Âm Âm, ta chưa bao giờ thích nàng ta, ta đối với nàng mới là chân tình, nhật nguyệt có thể giám, chỉ cần nàng trở về, vị trí phu nhân Thừa tướng vẫn là của nàng, không ai có thể chia rẽ chúng ta.”
Mất đi một nữ nhân bình thường để có một mỹ nhân đầy yêu lực, Từ Tử An rất thông minh, hắn biết nên thổ lộ tình yêu với ai, nhưng ta tại sao phải tiếp nhận chứ?
"Ta hối hận, ta không muốn ở cùng một chỗ với hắn nữa, ta muốn về Hồ tộc, ta muốn làm công chúa Hồ tộc!"
Sau khi thấy rõ bộ mặt thật của cẩu nam nhân, Tiểu hồ ly trắng một chút cũng không muốn đợi ở bên cạnh hắn, nàng giãy dụa đứng dậy tiến tới chỗ ta trong đình nghỉ mát: "Ta muốn đổi lại thân thể với ngươi!”
Bụp, Tiểu hồ ly trắng bị yêu lực vô hình b.ắ.n ngược đến hòn non bộ rơi xuống, phun ra một ngụm m..áu tươi.
Thời Thù lạnh lùng đứng trước mặt ta thu tay đang thực hiện phép thuật lại.
36
“Thời Thù? Ngươi dám đả thương ta!" Thấy người đả thương mình là thị nữ của mình, Tiểu hồ ly trắng giận không kềm được.
Thời Thù nghe vậy sắc mặt không thay đổi, canh giữ bên cạnh ta, lạnh lùng nhếch môi: "Muốn đả thương Hồ vương, đáng g..iết!"
"Ngươi đang nói cái gì? Nàng là Hồ vương? Nàng là Hồ vương nào? Ta mới là công chúa Hồ tộc hàng thật giá thật, ta mới phải là Hồ vương tương lai!"
Nàng bị vướng vào chuyện vặt của phủ Thừa tướng đến mức không thể trốn thoát, suốt ngày chỉ nghĩ cách giữ lấy trái tim phu quân, nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc liên lạc với Thời Thù, hiện giờ đã thoát khỏi sự khống chế của mình, cho nên nàng hoàn toàn hoảng loạn.
"Bạch Khinh Khinh, đừng quên, là ngươi tự nguyện trao đổi thân thể lựa chọn làm người, Hồ tộc không thể một ngày không có vua, thiếu ngươi chúng ta tự nhiên sẽ có vua tốt hơn. Huống chi ngươi cảm thấy vô đức vô năng như ngươi có thể thống trị tốt Hồ tộc sao?"
Nửa đêm phát hiện ta mất tích, Phù Minh vội vàng từ Hồ tộc chạy tới, vừa tới nơi liền trợn mắt nhìn Từ Tử An đang bất động: "Thật xui xẻo."
Đại trưởng lão mà nàng hận năm xưa giờ đã trở thành cọng rơm cứu mạng của nàng, Bạch Khinh Khinh không còn cách nào khác đành phải tỏ ra yếu đuối trước mặt hắn:
"Nhưng ta hối hận, bây giờ cho ta trở lại trong thân thể của mình đi, ta thề ta nhất định làm tốt vai trò công chúa của mình! Ta còn có thể gả cho ngươi, chúng ta cùng nhau thống lĩnh toàn bộ Hồ tộc được không?”
Nàng suy nghĩ kỹ rồi, nhân gian thật sự không có tốt đẹp như nàng tưởng tượng, thâm tình của nam nhân hèn hạ như cỏ rác, nàng thà quay về làm công chúa Hồ tộc ủa mình, ít nhất không ai cho nàng tức giận.
Nhưng nàng chắc chắn không còn cơ hội, trên đời này không có thuốc hối hận.
Ta cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng hơi nhô lên, Phù Minh lập tức khẩn trương phủ thêm áo ngoài cho ta, cầm tay tàm ấm cho ta.
“Lại khó chịu sao? Có phải đứa nhỏ lại quấy phá lại nhá nàng hay không? Nàng chờ xem khi nó đi ra ta có đánh vào m.ô.n.g nó hay không!”
“Đứa trẻ nào?”
Phù Minh vừa nói ra lời này, Từ Tử An và Tiểu hồ ly trắng nhẹ nhàng quay đầu nhìn chằm chằm bụng của ta, như là muốn khoét nó thành cái lỗ. Phù Minh không vui chắn trước người ta, cự tuyệt thỉnh cầu của nàng:
“Xin ngươi hãy tự trọng, ta đã có phu nhân, hồ ly chúng ta nhất phu nhất thê, ta chỉ cần A Âm. Ngươi cứ làm người của ngươi đi, còn Hồ tộc, đương nhiên là do phu nhân ta thống lĩnh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tra-gia-qkob/13-full.html.]
"Còn ngươi." hắn lại quay đầu cảnh cáo Từ Tử An: "Đừng đối si tâm vọng tưởng đối với phu nhân của ta, một người đầy hậu viện thiếp thất như ngươi là một nam nhân quá bẩn, không xứng!"
37
Muốn hóa thành người cần chín trăm năm thật sự là quá lâu, trừ phi ta cùng Phù Minh thành thân, là có thể có được một nửa tu vi của hắn, huyễn hóa thành người.
Ta trầm mặc không nói, Phù Minh lại tủi thân biến thành đại hồ ly lăn lộn trước mặt ta, nói ta sờ đuôi hồ ly của hắn phải chịu trách nhiệm với hắn.
Hắn nói còn có thể hỗ trợ ta làm tốt Hồ vương, trên người ta có Hồ vương lưu lại bảo hộ pháp trận, không cần lo lắng hắn sẽ làm tổn thương ta.
Vì thế ta đồng ý, mấy tháng sau, ta lên làm Hồ Vương với một tiểu hồ ly trong bụng.
38
“Không, không, tại sao có thể như vậy? Ta không muốn làm người, ta không muốn, không muốn...”
Lời Phù Minh cắt đứt tia hy vọng cuối cùng của Bạch Khinh Khinh, nàng nước mắt nước mũi quỳ gối trước mặt chúng ta, cầu xin chúng ta mang nàng về Hồ tộc, nhưng không ai đáp ứng.
Thời Thù đã đối với nàng đã quá thất vọng, các nàng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nhưng lúc trước nàng bị thương nặng như vậy, lại không đổi được một câu quan tâm của Bạch Khinh Khinh, trong mắt của nàng ta không có Hồ tộc cũng không có nàng.
Sau một cơn gió mạnh, chúng ta biến khỏi đình nghỉ mát, chỉ để lại Bạch Khinh Khinh không ngừng tìm kiếm bóng dáng chúng ta.
Từ Tử An đứng tại chỗ, bất lực cúi người xuống.
Hắn mất đi ta, người có thể ở trước mặt Thái hậu nói chuyện, cũng mất đi Tiểu hồ ly trắng có được yêu lực, con đường làm quan của hắn khó giữ được.
39
Ba năm sau, ta cùng Phù Minh mang theo tiểu hồ ly chưa biến hình ngồi ở trong một quán trà ở kinh thành, sau khi ta cùng Phù Minh thành thân hắn liền cai rượu, làm phu quân tốt tam tòng tứ đức. **(nam nhân tam tòng tứ đức =)))))))))**
“Này, nghe gì chưa? Vì chuyện nạp thiếp nên Từ đại và phu nhân của hắn cãi nhau, Từ phu nhân cầm d.a.o phay đuổi theo hắn suốt mấy con phố để chém!"
“Ha ha... Phu nhân hắn dũng mãnh quá vậy? Trong tay phu nhân nắm được yếu điểm gì của hắn à?”
Bắt được chuyện bát quái của Từ Tử An và Bạch Khinh Khinh, ta vội vàng ghé sát vào nghe, tiểu hồ ly trong lòng Phù Minh cũng học theo, dựng thẳng tai hồ ly lông nhung của nó nghe lén.
"Thật đấy, ta nghe muội muội biểu tỷ của tam di phu làm việc trong cung nói, trước khi Thái hậu qua đời, Từ phu nhân lén tiến cung gặp, xin nàng cầu một ân điển. Nghe nói là muốn Từ đại nhân cả đời này cũng không được phép bỏ nàng cưới người khác, cho nên Từ đại nhân lúc này phải nhịn nàng!"
Thì ra là thế, ta vừa ăn hạt dưa Phù Minh bóc sẵn cho ta, vừa say sưa nghe người bên ngoài tán gẫu về chuyện nhà của Từ Tử An.
Một năm trước Từ Tử An đã bị phò mã cướp vị trí Thừa tướng, những người trước đây không vừa mắt hắn bỏ đá xuống giếng, hiện tại hắn giữ một chức quan không mặn không nhạt.
Từ Tử An tự biết mình không thể có thành tựu ở trên triều đình chỉ có thể đem hy vọng ký thác đời sau.
Chính thê không sinh được hài tử, hắn liền đi sủng hạnh thiếp thất, khi có thiếp thất sinh ra nhi tử cho hắn, hắn liền lập tức nâng nàng làm bình thê.
Bạch Khinh Khinh ở nhân giới sinh hoạt vài năm, cái gì cũng không học được, nhưng nàng biết thân là cô nữ một khi nàng rời khỏi Từ phủ, tuyệt đối sống không nổi, bởi vậy nàng chỉ có thể vững vàng chiếm lấy vị trí chính thê của Từ Tử An, không cho người khác cướp đi.
Nàng không sinh được hài tử, nàng cũng không cho phép thiếp thất của Từ Tử An sinh ra hài tử, ai mang thai hài tử nàng liền hại người đó.
Kết quả là, Từ Tử An chẳng có hài tử nào, bởi vì Bạch Khinh Khinh cầu xin Thái hậu ân sủng, cho dù biết nàng là người đã hại hài tử cũng chỉ có thể bỏ qua.
Hai người gặp nhau là cãi vã không ngừng nghỉ, không còn nồng tình mật ý lúc trước. Từ lão phu nhân cũng bị Bạch Khinh Khinh ác độc chọc cho trúng gió, chỉ có thể nằm ở trên giường để người khác hầu hạ.
40
Cô đơn nơi khuê phòng lâu dài làm cho Bạch Khinh Khinh nhịn không được yêu mã phu trẻ tuổi trong phủ, nàng bất mãn Từ Tử An tam thê tứ thiếp trái ôm phải ấp, mà mình lại chỉ có thể tuân thủ nghiêm ngặt nữ đạo, vì thế nàng công khai đưa mã phu trẻ tuổi vào phòng.
Điều này cũng làm cho Từ Tử An trở thành trò cười lớn nhất trong triều.
Từ Tử An không cam lòng yếu thế, sau lưng Bạch Khinh Khinh nạp một mỹ thiếp, khiến trong phủ hỗn loạn.
Sau đó mã phu và mỹ thiếp kia thông đồng, thừa dịp đêm tối đem đánh cắp toàn bộ tài sản của Từ phủ, chỉ để lại cái vỏ rỗng cho hai người.
Hoàng thượng chê bọn họ mất mặt, hạ lệnh cách chức Từ Tử An để hắn cáo lão về quê.
Từ Tử An không tiền, không tước, thiếp thất trong hậu viện nghe tin liền cuốn gói chạy trốn.
Thế là, hắn chỉ có thể mang theo Bạch Khinh Khinh hồi hương làm ruộng, hai người chán ghét nhau lại phải dựa vào nhau, trải qua cuộc sống vừa mở mắt ra là gà bay chó sủa.
Còn ta thì hưởng thụ tuổi thọ lâu dài, tộc dân tôn trọng, phu quân và hài tử yêu thương, vĩnh viễn hạnh phúc.
(HẾT)