Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRẢ GIÁ - 5

Cập nhật lúc: 2024-07-17 19:10:41
Lượt xem: 319

Chén trà nóng hổi tầm thường đến dưới chân lão phu nhân, bà ta sợ tới mức thét chói tai rụt mũi chân lại.

Ta đứng thẳng dậy vẫy vẫy hai tay bị phỏng đỏ, cười khẩy nhìn về phía lão phu nhân bị dọa thành dáng khỉ, "Bà có thể nói ta nhưng không thể nói phụ mẫu ta! Trước kia ta kính trong bà là mẫu thân của Từ Tử An, đối với bà không thể nói là không tôn trọng. Không ngờ bà càng ngày càng quá đáng, thật sự coi mình là lão thái quân sao? Ta nói cho bà biết, ai thích nâng bà thì cứ nâng, bổn cô nương không hầu hạ! còn nữa, hôn sự này ai nguyện ý kết thì cứ kết, bổn cô nương không gả!"

Trong vòng một ngày, vừa bị Từ Tử An vừa mắng, vừa bị lão phu nhân thị uy răn dạy, lại vừa bị Tiểu hồ ly trắng muốn g..iết, là người bình thường cũng nhịn không được.

Ta không nhìn dáng vẻ khiếp sợ của lão phu nhân, bước nhanh ra khỏi cửa phủ Thừa tướng, khoảng khắc đi ra cửa lớn, ta hít một hơi thật sâu, chợt cảm thấy thoải mái không ít.

Hãy đến nhà bọn họ mà tương thân tương ái! Ta không kết hôn với Từ Tử An nữa.

8

Bùm!

Sáng sớm, ta đang ngủ ngon ở trên giường quán trọ, đột nhiên cây cột trên xà nhà đập xuống ngay trước mặt ta, cách của ta chỉ có một ngón tay, Anh Lạc đeo trên cổ ta nhanh chóng tạo ra kết giới, b.ắ.n ngược nó qua một bên, tiếng động lớn khiến mọi người trong quán trọ đều tỉnh giấc.

Ông chủ quán trọ vội vàng gõ cửa phòng ta kiểm tra tình hình, nói đây là sơ sẩy của quán trọ, đổi cho ta một gian phòng khác.

Ta còn chưa tỉnh hồn, ma ma do Thái hậu phái tới đón ta tiến cung đã mời ta lên xe ngựa.

Trên xe ngựa vững vàng rồi, ta mới mở to đôi mắt ngái ngủ không dám buông lỏng cảnh giác.

Đây đã là lần thứ ba mươi trong vòng ba ngày ngắn ngủi sau khi ta rời khỏi Từ gia ta gặp sự cố. Vốn tưởng rằng chỉ cần ta rời khỏi Từ Tử An, Tiểu hồ ly trắng sẽ không có lý do gì hại ta., nhưng ta đã đánh giá thấp ác ý của nó đối với vị hôn thê cũ của Từ Tử An rồi, cho dù ta chủ động phủi sạch quan hệ với Từ gia, nó cũng không chịu buông tha cho ta. Nếu không phải trên cổ ta đeo Anh Lạc của Phù Minh cho, e là ta đã sớm c..hết.

Ta ngồi ở trên xe ngựa càng nghĩ càng tức, hồ yêu này quả thực là xem thường người ta quá đáng! Nhưng Vu Âm Âm ta cũng không phải dễ chọc! Không phải nó muốn ở bên Từ Tử An, một đời một kiếp một đôi sao? Ta sẽ không cản nó.

Thấy xe ngựa sắp chạy vào hoàng cung, ta tự tay xé rách vết thương đã băng bó tốt ngày hôm trước, để m..áu nhuộm đỏ lòng bàn tay, rất đau, nhưng ta lại tươi cười rất vui vẻ.

9

Ta đã tới cung Từ Ninh của Thái hậu nhiều lần, các cung nữ thái giám nể tình ta được Thái hậu coi trọng nên đối với ta đều rất khách khí.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tra-gia-qkob/5.html.]

Vừa vào điện, Thái hậu liền vẫy vẫy tay với ta, gọi ta đến bên cạnh nàng.

Ta hành lễ với nàng, cúi đầu nhếch miệng cười, cười đến mức độ thích hợp nhất, khiến thoạt nhìn ta sẽ rất giống công chúa Trường Ninh, nữ nhi đã mất sớm của nàng.

Đúng vậy, trong cung nhiều thái y y thuật cao minh như vậy, Thái hậu lại chỉ định một mình ta điều trị cho nàng, cái nàng coi trọng không phải y thuật của ta, mà là khuôn mặt ta có ba phần giống công chúa Trường Ninh, đặc biệt là nụ cười càng giống.

Quả nhiên, khi ta tươi cười đứng ở trước mặt Thái hậu, nàng nhìn chằm chằm vào mặt ta sửng sốt.

"Âm Âm, sắc mặt của ngươi sao lại kém như vậy? Vừa rồi ta nghe người ta nói ngươi đã chuyển ra khỏi Từ gia, chuyện gì xảy ra?”

Thái hậu nhìn tơ m..áu trong mắt ta liên tiếp nhíu mày, có lẽ vì khuôn mặt ta giống nữ nhi của nàng nên Thái hậu cũng sẽ không cho phép Từ gia xem thường ta, nàng nói xong lại nắm tay ta ngồi xuống, lại sờ trúng bàn tay đầy m..áu.

“Chuyện gì xảy ra? Tay của ngươi sao lại chảy m..áu? Ma ma còn không mau đi gọi thái y tới!”

“Thái hậu, thần không sao, chỉ là mấy ngày hôm trước không cẩn thận bị ngã, sáng nay đi gấp quá nên chưa kịp thay băng.”

Mặc dù ta có ý mượn tay Thái hậu giáo huấn Từ gia, nhưng không thể trực tiếp cáo trạng với nàng, dù sao nàng cũng chủ sủng ái ta trong phạm vi có hạn, nhưng ta tuyệt đối không thể ỷ mình được sủng mà kiêu, ta biết ta cũng chỉ là thế thân của công chúa Trường Ninh, công cụ ký thác tình yêu của nàng.

Thái hậu vừa thấy ta cúi đầu cắn môi liền biết ta không nói thật, nàng tức giận nghiêm mặt, lúc này muốn phái người đi Từ gia vấn tội.

Ta biết, là nàng lại nhớ tới dáng vẻ công chúa Trường Ninh trước đây khi không được nàng sủng ái, lúc ấy nàng không thể bảo vệ nữ nhi là nỗi đau cả đời của nàng, đến phiên ta, nàng tự nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho người xem thường ta.

“Thái hậu, không phải Thừa tướng cố ý, là thần không đứng vững.”

Ta làm bộ không đành lòng giải vây cho Từ Tử An, cũng vô tình đổ thêm chút dầu vào lửa.

Nàng vừa nghe ta vẫn muốn che chở cho Từ Tử An, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép gõ trán ta, thở dài: "Ngươi thật là! Nhưng mà ngươi và Trường Ninh đều là người thiện lương nhất, ngươi không có phụ mẫu che chở, người bên ngoài xem thường ngươi không nơi nương tựa, ta cũng không đồng ý. Mấy ngày này ngươi cứ ở trong cung, coi như dưỡng thương, còn Từ gia kia, hừ!"

Ta ngoan ngoãn gật đầu lui ra, trong lòng vui như hoa nở, ta muốn nhìn xem dáng vẻ Từ Tử An và lão phu nhân gặp nạn, đây là chuyện bọn họ nên được nhận.

 

Loading...