Trả Giá - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-04-12 08:05:25
Lượt xem: 6,561
Bệnh nhân không chịu chữa bệnh, còn chạy xa như vậy, chẳng phải là tìm đến cái c.h.ế.t sao?
Tôi không kịp uống thuốc giảm đau, liền đau đớn ngất đi.
May mắn thay, khi ngất xỉu bên cạnh tôi là một bác sĩ.
Nếu không, tôi thậm chí còn không thể hoàn thành nguyện vọng thứ ba của Tiểu Trì.
Bác sĩ Hạ muốn đưa tôi đến bệnh viện nhưng đến mức độ của tôi bây giờ, nằm viện chỉ là lãng phí tiền viện phí mà thôi.
Bây giờ toàn thân tôi không còn bao nhiêu tiền nữa.
Các chi phí y tế trước đây cũng đều do Hạ Nghi Quang trả hộ tôi.
Gia cảnh cậu ấy không tốt, thời đi học chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo và tay áo đã giặt đến bạc màu và nhăn nheo. Dưới ánh mặt trời có thể nhìn thấy những sợi lông xù nổi lên trên áo. Hoàn toàn khác với sự giàu có của Bùi Diên Lễ, cuộc sống của cậu ấy là túng quẫn.
Chính vì nguyên nhân này mà nhất định tôi phải trả lại tiền cho cậu ấy.
Người đàn ông mà tôi yêu đắm say mười năm trời không ở bên. Cuối cùng người tôi, thay tôi trả tiền viện phí, thuốc thang lại là Hạ Nghi Quang.
Tôi hỏi cậu ấy: "Tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy?"
Đã lâu lắm rồi không có ai đối xử tốt với tôi như vậy.
Hạ Nghi Quang không nói gì, chỉ lấy chiếc khăn quàng cổ sạch sẽ quàng cho tôi, rồi nói: "Trước đây cậu đã đối xử rất tốt với tôi."
Phải không?
Sao tôi lại không nhớ gì hết.
Hóa ra bệnh đến mức này sẽ ảnh hưởng đến trí nhớ.
"Lúc đó trong mắt cậu chỉ có Bùi Diên Lễ, tất nhiên sẽ không nhớ đã bố thí cho loại người như tôi."
Không hiểu sao, tôi nghe ra được sự oán trách trong giọng nói của cậu ấy.
Hạ Nghi Quang biết cách cứu người.
Cậu ấy lấy thuốc cho tôi, nhìn khuôn mặt đau đớn của tôi, nói một cách nặng nề: "Thuốc giảm đau không cứu được cậu đâu. Tình trạng của cậu tốt nhất là nên nhanh chóng đi hóa trị."
"Hóa trị có thể cứu được tôi không?"
Chỉ khiến tôi đau đớn thêm một lần nữa, rồi ra đi trong xấu xí. Tôi không muốn như vậy, tôi muốn ra đi một cách xinh đẹp, như vậy Tiểu Trì mới nhận ra tôi.
Tôi không muốn làm nó sợ.
Sự im lặng của Hạ Nghi Quang chính là câu trả lời. Cậu ấy là bác sĩ nhưng khi đối mặt với bệnh ung thư, không một bác sĩ nào có thể đảm bảo 100% thời hạn sống của bệnh nhân.
Tôi nâng cốc nước nóng trên tay, có chút bình thản đón nhận, "Bác sĩ Hạ, cậu đã đến đây, có thể giúp tôi một việc không?"
Hạ Nghi Quang quay mặt đi, khóe mắt cậu ấy có chút nước mắt, tôi vẫn nhìn thấy được.
"Nếu là nhờ tôi lo liệu hậu sự cho cậu thì tôi không giúp đâu."
"Không phải vậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tra-gia/chuong-11.html.]
Sao tôi có thể để một người sạch sẽ như cậu ấy dính vào chuyện xui xẻo này được, "Có thể chụp cho tôi một tấm ảnh, để sau khi tôi mất thì đốt cho tôi được không?"
Phía sau sân thượng của nhà hàng ven biển vừa vặn là cảnh đẹp hùng vĩ của biển cả mênh mông.
Tôi đứng ở đó, thay một bộ quần áo sạch sẽ nhưng cơ thể suy yếu không cho phép tôi đứng ở chỗ có gió quá lâu, Hạ Nghi Quang chụp ảnh cho tôi.
Chụp cùng với cảnh biển, tôi muốn đưa tấm ảnh này cho Tiểu Trì xem.
Nói với nó rằng, nguyện vọng của con, mẹ đã giúp con thực hiện rồi.
Tôi dựa vào lan can sân thượng, nở nụ cười chân thành đầu tiên sau nhiều ngày. Hạ Nghi Quang cố gắng giúp tôi chụp ảnh, cậu ấy muốn chụp cho tôi thật đẹp nhưng một người bệnh thì không thể đẹp được.
Khi tôi cố gắng kéo khóe miệng, muốn để lại một bức ảnh đẹp nhất, thì người đàn ông xuất hiện sau lưng Hạ Nghi Quang đột nhiên giật lấy điện thoại.
Anh ta cúi đầu xem ảnh, tấm nào cũng là ảnh tôi chụp ở biển, Hạ Nghi Quang là người chụp.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Không khí tốt đẹp tan vỡ, những bức ảnh của tôi bị xóa sạch không còn một tấm nào.
Trong ánh sáng hư ảo, tôi thấy những ngón tay của Bùi Diên Lễ đang cầm điện thoại trắng bệch, quai hàm căng chặt, ánh mắt đó như đang nhìn một đôi gian phu dâm phụ, "Đường Chi, tôi đã tìm cô bao lâu rồi? Những ngày này, cô đều ở bên anh ta sao?"
Hạ Nghi Quang tiến lên một bước, có lẽ là muốn giải thích về bệnh tình của tôi.
Tôi kéo cậu ấy lại, nắm tay cậu ấy để chống đỡ cơ thể mình, "Chưa chúc mừng anh, tân hôn vui vẻ."
Quay đầu nhìn lại.
Tôi gọi Lương Bình Sương đằng sau cánh cửa.
"Cô Lương?"
Bốn người cùng ngồi ăn cơm, cảnh tượng từng có một lần là khi còn đi học.
Bao nhiêu năm trôi qua, Lương Bình Sương vẫn không thay đổi, vẫn là người nói nhiều nhất trên bàn ăn. Cô ta gắp thức ăn cho tôi, hoàn toàn không thấy cảnh tượng này có cái gì vô lý.
"Đường Chi, mấy ngày không gặp mà sao em gầy đi nhiều thế?"
Không chỉ gầy đi, mà ngay cả môi và mặt cũng không còn chút máu.
Cô ta vừa nói vậy, Bùi Diên Lễ cũng nhìn theo, ánh mắt đó như đang đau lòng nhưng có lẽ là tôi nhầm. Sao anh ta có thể đau lòng vì tôi được?
"Hạ tiên sinh chăm sóc người ta như vậy sao?"
Chuyện này liên quan gì đến Hạ Nghi Quang?
Cậu ấy đối với tôi chỉ là bạn học cũ, là bác sĩ. Chịu bỏ công việc để đi tìm tôi, khuyên tôi quay về điều trị hóa chất, lại còn ở bên tôi hai ngày, tôi đã rất biết ơn rồi.
Bùi Diên Lễ có tư cách gì chỉ trích cậu ấy?
"Cậu ấy chăm sóc tôi thế nào, là chuyện của chúng tôi." Đây là lần đầu tiên tôi khiến Bùi Diên Lễ mất mặt như vậy.
Thời đi học, tôi luôn đi theo sau anh ta, như cái đuôi nhỏ, như con rận.
Kết hôn rồi, anh ta đối xử lạnh nhạt với tôi và Tiểu Trì thế nào, tôi vẫn coi anh ta là chồng. Chờ anh ta đến tận đêm khuya, nấu canh giải rượu cho anh ta, lau người cho anh ta. Anh ta bị bệnh, tôi thức trắng đêm chăm sóc.
Nhưng Đường Chi đó đã cùng Tiểu Trì c.h.ế.t rồi, sớm không còn nữa.
Lương Bình Sương cười khan hai tiếng, đặt tay lên mu bàn tay Bùi Diên Lễ, "Diên Lễ, anh xem em nói gì nào. Đường Chi chắc chắn vẫn ổn. Nhìn anh kìa, lo lắng thừa thãi rồi phải không?"