Trả Giá - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-04-12 08:09:03
Lượt xem: 5,164
10.
Khi Bùi Diên Lễ về đến, tôi đang đợi ở dưới lầu nhà cũ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Anh ta cau mày đi tới, giọng điệu bỗng trở nên dịu dàng, "Sao không về phòng nghỉ ngơi, sắc mặt kém thế này, bệnh đau dạ dày vẫn chưa khỏi sao?"
Đau dạ dày gì chứ, là ung thư.
Là không thể khỏi được.
Tôi né tránh bàn tay anh ta đưa lên trán tôi, "Không cần đâu, tôi đến đây là muốn hỏi anh, anh có phải đã tặng Viên Viên cho Lương Bình Sương không?"
"Viên Viên nào?"
Anh ta không biết con mèo của Tiểu Trì tên là gì, tự ý tặng cho Lương Bình Sương, lại còn đổi tên thành Linh Đang.
Tôi không cười nổi, cũng không khóc nổi, chỉ có thể bình tĩnh đối mặt, "Con mèo của Tiểu Trì, đó là của thằng bé."
Ánh mắt Bùi Diên Lễ vô cùng phức tạp, anh ta giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tôi, vẻ áy náy trong ánh mắt khiến tôi không thể nào bỏ qua, "Chúng ta lên lầu trước, chuyện con mèo để hôm khác nói."
Tôi còn có hôm khác sao?
"Tôi chỉ muốn con mèo của Tiểu Trì." Giọng tôi không kiềm chế được mà cao lên, tức quá hóa giận, tôi không nhịn được mà ho, cúi gập người, mặt đỏ bừng, ho đến mức mắt hoa lên.
Bùi Diên Lễ vỗ lưng giúp tôi thuận khí, tôi hất tay anh ta ra, vẻ mặt gấp gáp.
"Đừng vội, tôi gọi điện thoại đòi ngay đây." Anh ta lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua chiếc bàn trà chẳng có gì, không hài lòng quát: "Sao không có ai rót cốc nước, c.h.ế.t hết rồi sao?!"
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Thật hiếm khi, anh ta còn quan tâm đến việc tôi có nước uống hay không.
Gọi xong điện thoại, tôi chờ đợi câu trả lời của Bùi Diên Lễ.
Anh ta đi tới, nghiêm mặt nói, "Anh sẽ lấy Viên Viên về cho em, em ở đây đợi anh nhé?"
Nắm bắt thời cơ, tôi lại nói ra một chuyện quan trọng khác, "Anh có thể đưa cho tôi số tiền thuộc về tôi sau khi ly hôn không? Bây giờ tôi rất cần tiền."
Tôi phải trả lại cho Hạ Nghi Quang, cậu ấy không phải là con nhà giàu có, những ngày này cậu ấy đã tiêu quá nhiều tiền cho tôi. Tôi phải trả lại cho cậu ấy.
Không gì tuyệt hơn là có thể nhẹ nhàn thanh thản ra đi.
"Em đến đây là để nhờ anh tìm mèo hay là để xin tiền."
Tôi nói: "Đều có."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tra-gia/chuong-15.html.]
Sắc mặt anh ta đột nhiên trở nên phức tạp. Kéo thân thể yếu ớt, lấy một chiếc thẻ từ trong ví da đầu giường, đưa cho tôi, "Mật khẩu là ngày sinh của Tiểu Trì."
Hóa ra anh ta vẫn nhớ ngày sinh của Tiểu Trì, nhớ ngày này nhưng lại không bao giờ xuất hiện.
Tôi nhận lấy thẻ nhưng anh ta không buông tay, "Anh đưa tiền cho em nhưng không phải là tiền bồi thường ly hôn."
Bùi Diên Lễ tiếp tục nghiêm túc nói, "Đường Chi, em đợi anh về, anh sẽ đi tìm mèo của Tiểu Trì về. Chúng ta sẽ bắt đầu lại, phòng của Tiểu Trì anh đã trang trí lại rồi, sinh nhật lần sau chúng ta sẽ cùng đón với thằng bé, được không?"
Nhưng tôi không thể đợi đến sinh nhật lần sau của Tiểu Trì nữa rồi.
Tại sao anh ta không thể sớm hơn một chút, sớm hơn một chút đồng ý cùng Tiểu Trì đón sinh nhật?
Quá muộn rồi.
Bùi Diên Lễ thực sự đã quá muộn rồi.
Cái đợi này như thể đã đợi cả một đời vậy.
Trong cơn đau đớn giày vò, tôi nhìn về phía nhà cũ của nhà họ Bùi. Nhớ lại lần đầu tiên tôi và mẹ bước vào đây, Bùi Diên Lễ vẫn còn dáng vẻ của một thiếu niên. Sau đó chúng tôi kết hôn ở đây, trong đêm mặc váy cưới, tôi chẳng đợi được điều gì.
Ngay sau đó mẹ mất, tôi khóc trong phòng tân hôn của tôi và Bùi Diên Lễ, anh ta thấy tôi phiền phức, đuổi tôi ra ngoài.
Trong những tháng mang thai Tiểu Trì, tôi vẫn luôn chìm trong đau buồn, phát hiện ra mình có thai đã quá muộn, đã quá thời gian có thể phẫu thuật.
Trong những tháng đó, Bùi Diên Lễ đã không ít lần khuyên tôi phá thai, anh ta thực sự rất ghét đứa trẻ này.
Tôi không đồng ý. Tôi từng chút một nuôi Tiểu Trì lớn lên. Một mình đưa con đi tiêm thuốc, mặc quần áo ấm áp, dỗ con ngủ say, con rơi một giọt nước mắt, tim tôi tan nát, con cười, tôi không còn phiền não nữa.
Tiểu Trì biết ba không yêu thằng bé, cũng không yêu tôi.
Để tôi có thể nhận được thêm một chút tình yêu, con tự làm mình bị thương, nhiều lần để mình bị cảm sốt, chỉ để Bùi Diên Lễ về thăm hai mẹ con.
Nhưng đó không phải là điều tôi muốn.
Tôi chỉ cần Tiểu Trì của tôi khỏe mạnh. Tôi đã từng nhẹ nhàng nói với con, tôi không muốn con làm tổn thương chính mình, không có gì quan trọng hơn con, hơn nữa lừa dối, nói dối là không đúng.
Nhưng Tiểu Trì không nghe, con chỉ là một đứa trẻ, con chỉ muốn ba mẹ ở bên nhau.
Rất nhanh, Bùi Diên Lễ phát hiện ra. Chiêu này cũng không còn tác dụng nữa. Mãi cho đến khi tin Tiểu Trì qua đời truyền đến tai anh ta, anh ta vẫn tưởng là Tiểu Trì đùa giỡn với anh ta.
Trong ngôi nhà này, tôi đã gặp Bùi Diên Lễ, mất đi mẹ, có được đứa con, rồi lại mất đi đứa con.
Có lẽ thực sự đã đi đến hồi kết.