Trả Giá - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-04-12 08:02:52
Lượt xem: 4,659
Bùi Diên Lễ vẫn như vậy, đứng giữa gió đêm, tà áo bành tô tung bay, ánh trăng rọi lên ngũ quan sắc nét của anh ta, vô tình phủ lên một tầng lạnh lùng xa cách. Ánh mắt anh ta nhìn Hạ Nghi Quang mang đầy sự công kích và thù địch, giống như thời đi học, chỉ cần thấy Hạ Nghi Quang dùng đồ của tôi, hoặc giúp tôi lấy nước, anh ta sẽ tức giận cả buổi.
Cuối cùng còn hỏi tôi một câu: "Đường Chi, em không có tay sao? Phải nhờ người khác giúp?"
Anh ta không cho phép những người đàn ông khác giúp tôi nhưng anh ta có thể dành tất cả lòng tốt của mình cho Lương Bình Sương.
Trước đây tôi yêu anh ta, vì anh ta mà từ chối rất nhiều người. Nhưng bây giờ, tôi chỉ muốn sống theo ý mình.
Tôi kéo Hạ Nghị Quang ra sau lưng mình, quay người nắm lấy tay áo cậu ấy, thúc giục cậu ấy nhanh đi. Cậu ấy và Bùi Diên Lễ nhìn nhau, bầu không khí căng thẳng như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Nếu không phải vì lời cầu xin của tôi, cậu ấy sẽ không định rời đi như vậy.
Bùi Diên Lễ thấy vậy, trên mặt lại phủ lên sự lạnh lùng như băng, cười lạnh hỏi tôi: "Bỏ mặc cuộc sống tốt đẹp ở nhà không hưởng, chạy đến đây, hóa ra là để ở bên tình nhân."
Cuộc sống tốt đẹp sao?
Hóa ra bị chồng hắt hủi, bị mọi người ghẻ bỏ, mất đi đứa con, lại là cuộc sống tốt đẹp trong mắt Bùi Diên Lễ.
Sau khi kết hôn, anh ta hận tôi, sỉ nhục tôi, tôi có thể hiểu được.
Ai bảo tôi phá hỏng mối quan hệ tốt đẹp kéo dài mấy năm giữa anh ta và Lương Bình Sương chứ?
Bây giờ tôi sắp chết.
Anh ta không nên đến đây.
"Cuộc sống tốt đẹp như vậy tôi không cần nữa, anh cứ để dành cho Lương Bình Sương đi. Chúc hai người bạc đầu giai lão, con đàn cháu đống."
Tôi nói rất bình tĩnh, không có sự cuồng loạn hay suy sụp, giống như ngày rời khỏi nhà họ Bùi, đơn giản như thể đang nói "Bữa cơm tiếp theo, tôi sẽ không ăn ở đây nữa".
Đôi mắt Bùi Diên Lễ thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên khó nhận ra. Bao nhiêu ngày nay, có lẽ anh ta chỉ coi chuyện ly hôn là do tôi nhất thời bốc đồng vì cái c.h.ế.t của Tiểu Trì. Dù sao thì trước đây tôi cũng từng đề nghị chia tay nhưng cuối cùng đều không thành.
Anh ta nghi ngờ cũng là điều dễ hiểu, "Đường Chi, em đã nghĩ kỹ chưa?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tra-gia/chuong-8.html.]
Đây là lựa chọn kiên định nhất của tôi, sẽ không thay đổi.
"Tôi rời đi, chẳng phải cũng là nguyện vọng bấy lâu nay của anh sao?"
Im lặng một lúc.
Bùi Diên Lễ gật đầu, cười khẩy, "Là em nói đấy, sau này hối hận thì đừng có mà tìm tôi."
Nhìn theo bóng lưng anh ta rời đi, tôi không khỏi tự hỏi mình còn có tương lai đó không?
Tối hôm đó, tôi lướt thấy vòng bạn bè mới của Lương Bình Sương: "Đơm hoa kết trái".
Kèm theo đó là bức ảnh chụp chiếc nhẫn kim cương mới trên ngón tay cô ta.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
6.
Tế bào ung thư đã di căn khắp cơ thể tôi. Không biết đã đến giai đoạn nào rồi. Tôi vẫn cười đối mặt, thậm chí có chút mong chờ cái chết.
Bởi vì đến ngày đó, tôi sẽ được gặp Tiểu Trì.
Hơn nửa tháng không gặp thằng bé rồi. Tôi nhớ nó vô cùng nhưng nhiều ngày không gặp Bùi Diên Lễ, tôi lại không hề nhớ đến anh ta lấy một lần.
Trước đây tôi đối với anh ta hỏi han ân cần, vô chu đáo với anh ta. Anh ta đi công tác, tôi thu dọn hành lý, quán xuyến việc nhà, vun vén quan hệ họ hàng. Anh ta xã giao tiếp khách, say khướt trở về, tôi thay quần áo, nấu canh giải rượu cho anh ta. Anh ta chung giường nhưng mộng khác, nửa đêm còn phải gọi điện báo bình an cho Lương Bình Sương.
Tôi bận rộn ngược xuôi nhưng người phụ nữ anh ta mang theo bên mình vẫn luôn là Lương Bình Sương. Lúc đi công tác, thậm chí còn không thèm nghe điện thoại của tôi.
Vài lần anh ta bắt máy đều là Lương Bình Sương nghe.
Lương Bình Sương đương nhiên trở thành người bên cạnh Bùi Diên Lễ, cô ta cười tủm tỉm nói với tôi: "Diên Lễ ngủ rồi, bảo sao anh ấy chán ghét em, em chỉ biết làm phiền anh ấy thôi sao?"
Tôi bảo cô ta: "Cô chăm sóc anh ta cho tốt."
"Còn phải để em nói sao? Em sẽ không thật sự cho rằng mình là vợ anh ấy chứ, nếu không phải em bày mưu tính kế với anh ấy, em tưởng mình có thể gả cho anh ấy sao?"