Trả lễ bằng một giấc mơ - 04
Cập nhật lúc: 2024-09-15 09:00:06
Lượt xem: 209
12
Mẹ Tống đã lâu không về, hôm nay bà ấy đến tìm Tống An Yến cùng với Vương Tiêu.
Vương Tiêu dựa vào vai mẹ Tống, nũng nịu nói: “Dì, An Yến bận công việc, hay là hôm nay con đi mua sắm cùng dì?”
Mẹ Tống vui vẻ nói: “Bận rộn đến như nào mà đến cả thời gian ăn uống cũng không có? Cháu hãy đem cơm cho nó thường xuyên đu. Nhưng khi nó lấy vợ thì cháu không được phép làm việc này nữa.”
Vương Tiêu cười ngượng ngùng.
Tống An Yến vừa rời khỏi phòng họp, liền bị mẹ Tống kéo đi ăn cơm, cô ta không thể từ chối.
Ba người đi cạnh nhau. Nhìn từ phía sau, họ trông giống như một gia đình ba người.
Khi đi ngang qua tôi, Vương Tiêu nhìn thẳng vào tôi và vẫy tay chào tạm biệt như là cô ta đang khoe khoang chiến lợi phẩm của mình vậy.
Là một sự khiêu khích chủ ý để chứng minh cho tôi thấy.
Chẳng lẽ cô ta hiểu lầm tôi và Tống An Yến ở hẹn hò sao?
"Đinh" Tống An Yến gửi tin nhắn.
“Anh sẽ về nhà sớm nhất có thể, đừng lo lắng.”
Giọng điệu này, lời nói này, dù nói rằng tôi không liên quan gì đến anh ta, sẽ không có ai tin.
Tiếng chuông báo động vang lên trong lòng tôi, mối quan hệ giữa tôi và anh ta dường như ngày càng trở nên sai trái.
Lật lịch, trang hôm nay được khoanh đỏ đánh dấu là Ngày Giải phóng.
Hóa ra hôm qua là đêm cuối cùng của lời nguyền ba mươi ngày, và lời nguyền đã biến mất sau khi nó bắt đầu vào ngày hôm nay.
Lúc đầu, tôi đếm số ngày trên ngón tay trên lịch, nhưng sau đó tôi không nhìn nữa và cứ để nó xảy ra.
Cánh tay trái mà anh ta buộc phải đưa cho tôi đêm qua, tấm lưng của một gia đình ba người khi họ rời đi, cứ quay đi quay lại trong tâm trí tôi, tâm trạng tôi lên xuống thất thường phải không?
Tình trạng của tôi có nghiêm trọng hơn không?
Không, tôi cần nhanh chóng tránh xa Tống An Yến ra vì anh ta đang áp bức tinh thần của tôi.
Tôi chặn Tống An Yến ở cửa: “Tống An Yến, hôm nay anh ngủ ở đâu? Để kiểm chứng xem lời nguyền có biến mất hay không.”
Anh ta thì thầm: "Ồ."
Anh ta vâng lời ôm gối rời đi, nhưng sao trông anh ta có chút thất vọng?
Quả nhiên ngày hôm sau chúng tôi không còn nằm với nhau nữa, lời nguyền đã thực sự biến mất và tôi lập tức chuyển về nhà.
Không biết có phải do tôi chuyển từ giường lớn 2m sang giường nhỏ 1,5m mà trằn trọc cả đêm khiến tôi khó ngủ.
13
Vương Tiêu cả buổi sáng và buổi tối đều đặn xuất hiện ở cửa nhà Tống An Yến, giống như đang đi làm.
Gần đây tính tình Tống An Yến càng ngày càng tệ, khó chịu đến mức trực tiếp nói với Vương Tiêu rằng anh ta không thích cô ta, bảo cô ta cút ra ngoài.
Quay người lại, Vương Tiêu chủ động mời tôi đến quán cà phê đối diện công ty nói chuyện.
“Để cô rời khỏi Tống An Yến, tốn bao nhiêu tiền?”
Cô ta khoanh tay lại, giống như một bà mẹ tài phiệt đang ra giá để đuổi trà xanh ra khỏi cuộc sống con trai mình.
Tôi: “Tôi phải nói như thế nào đây, tôi chẳng qua chỉ muốn yên ổn làm việc trong công ty thôi.”
"Triệu Thiên Thiên, cô đừng giả vờ nữa, rõ ràng cô thích Tống An Yến."
Tôi cười không nói nên lời, chỉ nói những điều vô nghĩa.
“Cô tưởng tôi không biết cô đã làm gì An Yến sao?"
“Không phải chính cô là người đã cào cổ, tát và bắt An Yến thức cả đêm sao?”
Tôi cảm thấy tội lỗi và nhìn đi nơi khác.
“Anh ấy cũng cùng cô lên núi thờ cúng tổ tiên và cho cô ở trong nhà anh ấy.”
Đó là để hóa giải lời nguyền.
“Không phải cô và anh ấy là người được chụp ảnh ở cổng buổi hòa nhạc và trở thành chủ đề nóng sao?”
“Cô thích Lý Trưng, cho nên anh ấy đặc biệt mời hắn tham gia hoạt động, đứng ra sa thải Triệu Chiêu.”
Nghe mà cảm xúc tôi lẫn lộn.
Tôi cẩn thận nhớ lại mọi thứ, mọi hình ảnh trong ba mươi ngày qua.
*từ đoạn này đổi xưng hô trong lòng nu9 về na9 là anh ta=>anh ấy nhó
Đập tường với ma, ôm kiểu công chúa dưới mưa, từ bỏ quảng cáo và xóa tìm kiếm thịnh hành, ảnh có chữ ký và bàn tay trái được trao cho tôi để ôm trong đêm.
Trên thực tế, trước khi tôi kịp nhận ra thì mối quan hệ của tôi với anh ấy đã xấu đi.
Tôi đặt tay lên n.g.ự.c tự hỏi chính mình có lẽ bản thân đã thích anh thật rồi đúng không? Có lẽ vậy rồi.
Nhưng loại cảm xúc này chỉ là sai lầm, tôi cùng Tống An Yến không hề muôn đăng hộ đối.
"Triệu Thiên Thiên, cô cùng Tống An Yến căn bản không thích hợp."
Tôi gật đầu đồng ý: “Được, vậy cô có trả lại cho tôi ba ngàn tệ không?”
"Cái gì?"
"Triệu Chiêu dùng tiền của tôi đưa cô đi ngắm sao, ngâm suối nước nóng, tốn ba ngàn tệ."
Tôi sản khoái rời quán cà phê với ba ngàn vạn.
Dừng lại ở tầng dưới của công ty, nhìn văn phòng của Tống An Yến trên tầng cao nhất.
Một điều tốt ở tôi là tôi thích giải quyết vấn đề từ trong trứng nước.
“Anh không đồng ý."
Tổng An Yến đã gửi lại đơn từ chức của tôi.
Tôi nói: “Theo Luật Hợp đồng lao động, người lao động phải báo trước cho ông chủ trước 30 ngày nếu muốn xin nghỉ việc, không cần được ông chủ chấp nhận.”
“Rắc” anh ấy làm gãy một cây bút: “Tại sao?”
Tôi nghiêm túc nhìn anh ấy: “Bởi vì tôi không muốn gặp anh.”
Anh ấy cụp mắt xuống, quay ghế về phía sau, chỉ để lại bóng lưng với tôi: "Ra ngoài!"
Sau khi từ chức thành công, tôi không cảm thấy thư thái như tưởng tượng mà thay vào đó là cảm giác trống trải vô tận.
14
Ba tháng sau, tôi mới gặp lại Tống An Yến.
Tại sân bay, anh ấy được bao quanh bởi các đồng nghiệp cũ, như những ngôi sao nổi tiếng.
Chúng tôi gặp nhau trong đám đông, và người vệ sĩ mặc đồ đen dùng tay ngăn tôi lại.
Điều đáng kinh ngạc là chúng tôi đang trên máy bay đến cùng một nơi.
Tôi đi vé hạng phổ thông còn anh ấy đi vé hạng nhất để mua đất.
Qua tấm rèm mỏng giữa hạng phổ thông và hạng nhất, tôi vô tình thoáng thấy khuôn mặt nghiêm nghị của anh ấy, liền quay đầu đi.
Ngoài cửa sổ là bầu trời rộng lớn không một gợn mây.
Một lúc lâu sau, bỗng nhiên người bên cạnh ngồi xuống.
Anh ấy ho nhẹ một tiếng: "Thật trùng hợp!"
Tôi mỉm cười lịch sự: “Ừ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tra-le-bang-mot-giac-mo/04.html.]
Trầm mặc một hồi, anh ấy lấy hết can đảm nói: "Triệu Thiên Thiên, anh vẫn hy vọng em có thể trở lại làm thư ký, em có thể đưa ra bất kỳ yêu cầu gì cho anh."
"Xin lỗi, Tống tổng!" Tôi lắc đầu.
"Gọi anh là Tống An Yến!"
Tôi: "Ồ."
Giọng anh ấy khàn khàn và bất an: “Tuy làm việc hơi khắc nghiệt nhưng em vẫn đủ ngoan cường. Lần đầu tiên có thư ký mua cho anh bốn mươi loại nước khoáng.”
“Đôi khi anh không đủ linh hoạt, nhưng em có đủ nguyên tắc và sẽ không tiết lộ bất kỳ lịch trình nào của anh ra bên ngoài”.
"Cũng có những điều kỳ quặc trong chế độ ăn uống của em, nhưng chúng nằm trong phạm vi chấp nhận được của anh."
“Anh nghĩ em là một thư ký có trình độ."
Anh ấy lo lắng nói: “Ý anh là, tôi hy vọng em có thể ở lại với anh.”
Rõ ràng là anh ấy muốn giữ tôi ở lại nhưng mỗi câu anh ấy nói đều làm tôi tổn thương trong ngượng ngùng phải không?
Thật điên khi tôi nghĩ anh ấy dễ thương.
Tôi lắc đầu từ chối, sắc mặt anh ấy tối sầm lại rồi tức giận bỏ đi.
Tấm rèm tung bay, Tống An Yến lại đi ra.
Anh ấy kìm nén cảm xúc, thở phào nhẹ nhõm nói: “Anh biết mình bướng bỉnh, độc ác và có phần xấu tính, nhưng anh cao gần 1m9 và có thể lái máy bay nhưng anh không cho phép em gặp bất kỳ thần tượng khác giới nào."
"Mặc dù tôi không phải là Trương tổng hay Lý Trưng, nhưng anh là Tống tổng."
"Triệu Thiên Thiên, anh hy vọng em có thể ở lại cùng anh, được không?"
Người đàn ông trung niên ngồi ở ghế sau không biết đã nghe được bao lâu, lo lắng ngắt lời: "Này cô bé, ý cậu ấy là cậu ấy thích cô đó!"
Lỗ tai Tống An Yến đỏ lên: "Triệu Thiên Thiên, anh thích em!"
Anh ấy nhìn tôi cầu xin, ánh mắt tràn ngập yêu thương.
Ông chú ngồi ghế sau khuyên tôi: “Cô bé ơi, chàng trai này trông rất chung thủy hãy đồng ý nhé.”
Bố tôi đã lừa dối mẹ tôi khi bà mang thai và chúng tôi không bao giờ gặp lại nhau nữa, mặc dù họ từng là cặp vợ chồng không thể tách rời.
Lần đầu tiên yêu, tôi đã gặp Triệu Chiêu, một gã khốn nạn. Nếu tôi yêu hắn mù quáng thì bây giờ tôi đã bị bầm dập khắp người rồi.
Tình yêu đều ngắn ngủi, cuối cùng cũng chỉ còn lại nỗi đau, chưa kể loại tình yêu này đòi hỏi một người phải hạ mình.
Anh ấy có thể đến và cũng có thể đi.
Một lời từ chối lạnh lùng phát ra từ miệng tôi: “Xin lỗi, em thực sự không thể."
Thời gian như đọng lại, anh ấy ngơ ngác nhìn tôi, còn tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giọng nói ngọt ngào của tiếp viên hàng không vang lên: "Thưa quý vị: máy bay đang hạ cánh. Xin mời ngồi lại và thắt dây an toàn!"
Tôi không dám nhìn anh ấy, tôi lén nhìn thấy anh ấy vén bức màn giữa khoang hạng phổ thông và khoang hạng nhất, tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Anh ấy trở lại vị trí ban đầu ở khoang hạng nhất và mọi thứ lại đi đúng hướng.
Sau khi máy bay hạ cánh, đám đông giải tán và tôi nghĩ chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại nhau.
15
Tôi đã đến tiệm bánh, nhà nghỉ B&B và đài quan sát mà tôi muốn ghé thăm hai năm trước nhưng tôi có thể nhìn thấy bóng anh ấy ở khắp mọi nơi, trên những góc phố mưa, ở ngã tư và ở lối vào khu vui chơi.
Dù có đi đâu, tôi cũng không thể có được chút phấn khích nào, và ngay cả tàu lượn siêu tốc cũng không thể khơi dậy tâm trạng thất thường của tôi.
Vào buổi chiều, trên đường tràn ngập những cặp đôi và gia đình ngọt ngào.
Những sự thay đổi xảy ra trong khoảnh khắc, mặt đất đột nhiên rung chuyển dữ dội, tàu lượn siêu tốc phát ra tiếng rỉ khủng khiếp.
Nhìn đâu cũng thấy mọi người đang chạy trốn để thoát thân.
Mọi người đều cảm thấy như lưỡi hái tử thần đang kề trên cổ nên tôi cùng đám đông bỏ chạy ra khoảng trống.
Tin tức hiện lên trên điện thoại là một trận động đất mạnh 5,1 độ richter đã xảy ra ở thành phố Y. Cường độ không cao và thiệt hại không nghiêm trọng, ngoại trừ nhà thi đấu của Đại học thành phố Y.
Đại học Thành phố Y là trường cũ của Tống An Yến, hôm nay anh ấy sẽ đến tham gia một sự kiện quyên góp.
Tôi hoảng loạn gọi đi gọi lại số anh ấy nhưng không ai trả lời.
Giao thông trong toàn thành phố tạm thời bị tê liệt. Tôi đưa cho tài xế taxi một nghìn nhân dân tệ và cầu xin anh ta đưa tôi đến Đại học Thành phố Y.
Bà ngoại từng nói, nếu tai họa kéo dài mấy ngàn năm, Tống An Yến nhất định sẽ không sao.
Không có dấu vết của Tống An Yến ở sân vận động Y.
Những người đứng đằng sau tôi đang nói rất nhiều.
"Đây là phòng tập thể dục duy nhất trong thành phố gặp đổ vỡ, có phải là do xây dựng không chắc chắn không?"
“Nghe nói có rất nhiều người bị thương.”
“Không chỉ có như vậy, tôi nghe nói có một ông chú lớn đã biến mất rồi."
Một ông chủ lớn đã biến mất?
Tôi chạy đến xe cứu thương, nơi các bác sĩ đang đưa người đàn ông bị thương lên cáng.
Người trên cáng hóa ra là chị Lưu. Chị ấy nắm tay tôi với vẻ mặt đờ đẫn và nói: “Thiên Thiên, Tống tổng đã biến đi đâu mất rồi. Vừa rồi con đang ở ngay bên cạnh chị. Rồi đột nhiên biến mất."
Chị Lưu chưa kịp nói hết lời thì đã được bế lên ô tô đưa đến bệnh viện.
Không khí xung quanh lập tức bị hút đi, tôi cảm thấy khó thở, tim như bị d.a.o đ.â.m vào, nước mắt trào ra, đau đớn quỳ xuống đất.
Cái kết tôi mong muốn cho anh ấy và tôi luôn là sống vui vẻ hạnh phúc, và tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có sự ngăn cách giữa âm và dương.
Vào khoảnh khắc này, cái gì là tình yêu ngắn ngủi, cái gì là không cần hạ mình vì tình yêu, cái gì tương lai đều đã quên.
Tất cả những gì tôi có thể nghĩ là, tôi vẫn chưa nói với anh ấy rằng tôi thích anh ấy.
Tôi thì thầm những lời tôi cất giữ trong lòng.
"Tống An Yến, em thực sự thích anh lắm đấy."
"Thật sao?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Ngẩng đầu lên, sắc mặt Tống An Yến xám xịt nhìn tôi, mỉm cười, lặp lại: "Thật sao?"
Anh ấy chưa c.h.ế.t à!?
"Chị Lưu nói với tôi rằng Tống tổng đã chết!"
Anh ấy ôm đầu nói: “Trên đời không chỉ có một Tống tổng, người mà em nghe anh ta là trưởng phòng kế hoạch.”
Nhớ lại lời vừa nói, mặt tôi đỏ bừng, tôi quay người muốn bỏ chạy.
Anh ấy kéo tôi lại, cúi đầu đặt môi lên môi tôi: “Sự trong sáng của anh đã bị em hủy hoại, em phải chịu trách nhiệm với anh.”
Đừng lo lắng về tương lai, hãy sống cho hiện tại.
Bốn năm sau, vào ngày giỗ của bà tôi, tôi và Tống An Yến kết hôn.
Mẹ tôi và mẹ anh ấy rất tức giận nhưng Tống An Yến vẫn chịu đựng được mọi áp lực.
Đêm tân hôn, bà ngoại lại cho tôi một giấc mơ nữa, bảo tôi đốt một ông già khác cho bà, nói rằng bà nhất định sẽ đền đáp món quà.
Tống An Yến biết được, sắc mặt tối sầm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cháu đốt một trăm cho ông cho bà, đừng cho một người đàn ông nào theo đuổi cô ấy.”
Anh ấy thực sự đã đốt và bà tôi đã nhận được nó.
Ngày hôm sau, tôi đi công tác, nhưng Tống An Yến lại có mặt bên giường của tôi.
Anh ấy ôm tôi: “Bae, lần này đến lượt em đấy.”