Tra Nam, Bạch Nguyệt Quang! Các Người Cùng Xuống Địa Ngục Đi! - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-04-20 11:09:03
Lượt xem: 1,299
Khương Uyển Uyển căn bản không nghĩ tới, ta đã sớm từ trong miệng Xuân Đào lấy được chân tướng.
Nghe được lời của ta, ả toàn thân chấn động, kinh hoảng quay đầu nhìn về phía ta, giống như chim sợ cành cong.
Ả nhanh chóng bình tĩnh lại:
“Là ta thả thì thế nào? Ngươi đây không phải chưa c.h.ế.t sao?”
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Ta dùng ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua mặt Khương Uyển Uyển, cười lạnh:
“Ta chỉ là muốn nhắc nhở ngươi, thời gian tốt nhất ngoan một chút, nếu không ta sẽ đem chuyện ngươi thả bướm hại ta rơi xuống vách núi nói cho Tạ Vân Từ.”
“Ngươi nói xem, có lần trước vu hãm ta trộm đồ, hôm nay ngươi lại hại ta rơi xuống vực, Tạ Vân Từ còn có thể nhất kiến chung tình mà tín nhiệm ngươi nữa hay không?”
Khương Uyển Uyển nghe xong đồng tử đột nhiên co rút, ả quả nhiên đang sợ hãi.
Nhưng ả rất nhanh liền cười khẽ ra tiếng:
“Ngươi cho rằng ngươi nói, A Từ sẽ tin sao? Tất cả mọi người sẽ chỉ tin tưởng những gì mắt mình nhìn thấy.”
Ta còn chưa nghĩ ra ý tứ trong lời nói của ả, liền thấy Khương Uyển Uyển nhếch môi giơ tay hung hăng trút xuống mặt mình.
Bốp một tiếng, thanh thúy vang dội.
Ả dùng lực đạo rất lớn, trong chớp mắt, mặt liền sưng đỏ lên.
Ngay sau đó ả dùng tốc độ nhanh nhất quỳ xuống trước mặt ta, lệ rơi đầy mặt:
“Tỷ tỷ, ta biết ngươi không thích ta, nhưng ta là thật tâm thích A Từ, cũng là thật sự muốn cùng ngươi làm tỷ muội tốt. Ngươi sao có thể oan uổng ta liên thủ với Xuân Đào cùng nhau hãm hại ngươi trộm đồ chứ? Thậm chí...... Thậm chí còn ra tay đánh ta......”
Ta cười nhạo một tiếng, biết nữ nhân này diễn một màn này nhất định không phải cho ta xem.
Vừa ngước mắt, quả thật thấy Tạ Vân Từ tay cầm áo choàng, đen mặt chạy về phía hai người bọn ta:
“Sở Thanh Đại, ngươi có chuyện gì trực tiếp hướng ta mà làm. Ngươi sao có thể xuống tay với Uyển Uyển?”
Tạ Vân Từ vội vàng tiến lên, kéo Khương Uyển Uyển đang quỳ rạp lên, bảo vệ trong lòng:
“Hai ngày trước ở trong phủ không phải đã biết rõ chân tướng sao?”
“Là ngươi không hiểu đối nhân xử thế, đắc tội Xuân Đào, Xuân Đào mới có thể ghi hận với ngươi, do đó hãm hại ngươi. Ngươi sao có thể trách tội Uyển Uyển chuyện này?”
Khương Uyển Uyển từ trong lòng Tạ Vân Từ thò đầu ra, nhướng mày nhìn ta.
Ả giật giật môi, giống như đang trào phúng ta.
“A Từ, ngươi không thể trách tỷ tỷ như vậy, Xuân Đào dù sao cũng là thị nữ của ta, là ta quản giáo không tốt. Tỷ tỷ sẽ đem oán khí rải lên người ta, cũng là có thể hiểu được.”
“Một cái tát này nên đánh, là Uyển Uyển đáng phải chịu.”
Tạ Vân Từ lại không nghĩ như vậy.
Hắn đưa túm cổ tay ta, lực đạo to lớn, dường như muốn bóp nát xương cốt bên trong:
“Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi chịu ủy khuất. Sở Thanh Đại, hôm nay ngươi phải xin lỗi Uyển Uyển.”
Bởi vì quanh năm vận chuyển thi thể, ta có rất nhiều khí lực, tự nhiên không có khả năng bị Tạ Vân Từ khống chế.
Tay ta khẽ động, thuận lợi thoát khỏi sự giam cầm của Tạ Vân Từ:
“Ngươi đã nói như vậy, nếu ta không đánh một cái tát này, thật đúng là không thoải mái.”
Sau đó ta nhếch môi, giơ tay lên, ở trong ánh mắt khiếp sợ của bọn họ, bốp bốp liên tục tát Khương Uyển Uyển vài cái.
Bởi vì lực tay cũng đủ lớn, cuối cùng Khương Uyển Uyển trực tiếp ngã ngồi dưới đất.
Lần này thì tốt rồi, hai bên mặt đều sưng lên, ngay cả son phấn cũng trôi hết.
Khương Uyển Uyển che mặt sưng đỏ của mình, có chút không thể tin nhìn ta:
“Ngươi...... Ngươi đánh ta? Ngươi dựa vào cái gì đánh ta?”
Nàng gắt gao nhìn chằm chằm mặt ta, ánh mắt hoàn toàn thất kinh, lặp đi lặp lại câu hỏi.
Ta vỗ tay:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tra-nam-bach-nguyet-quang-cac-nguoi-cung-xuong-dia-nguc-di/chuong-4.html.]
“Đánh ngươi toàn bộ là xem tâm tình của ta, còn cần lý do sao?”
Lúc này Tạ Vân Từ đứng ở một bên rốt cục phản ứng lại, hắn mạnh mẽ chế trụ cánh tay của ta, lạnh giọng chất vấn:
“Sở Thanh Đại, ngươi điên rồi sao? Ngươi từ khi nào trở nên ngang ngược vô lý như vậy?”
Ta lạnh lùng nhìn hắn, khi hắn muốn động thủ, trước hắn một bước, giơ tay lên, hung hăng quất về phía mặt hắn.
Tạ Vân Từ ngây ngẩn cả người.
Ta nhìn về phía khuôn mặt bị đánh lệch của hắn, hỏi ngược lại:
“Phu quân, ngươi làm sao có thể đem hung thủ g.i.ế.c người lưu lại trong phủ chứ? Ta động thủ, ít nhất cũng đỡ hơn là việc đem Khương cô nương đưa đến nha môn. Ngươi hiểu lầm ta rồi.”
Tạ Vân Từ lấy lại tinh thần, trong ánh mắt nhìn ta lộ ra nghi hoặc:
“Cái gì hung thủ g.i.ế.c người, ngươi lại đang nói bậy bạ cái gì?”
Ta đem Khương Uyển Uyển ngã ngồi dưới đất, sắc mặt trắng bệch xách lên:
“Hai ngày trước ta ngoài ý muốn rơi xuống vách núi, là bởi vì Khương Uyển Uyển hướng ta đập một cái hộp gỗ. Trong hộp chứa rất nhiều bướm đêm, ta là bởi vì những bướm đêm kia mới trượt chân rơi xuống vách núi.”
“Toàn bộ Hầu phủ trên dưới đều biết ta sợ bướm đêm, Khương Uyển Uyển làm như vậy, không phải cố ý mưu sát thì là cái gì?”
Khương Uyển Uyển ước chừng là không nghĩ tới, ta lại ở trước mặt ả thẳng thắn như vậy nói ra chuyện ả thả bướm đêm trên đỉnh núi, nhất thời lại có chút bối rối.
“A Từ... A Từ, ngươi nghe ta nói, không phải như vậy.”
“Ngày đó tỷ tỷ tức giận trốn đi, ta sợ tỷ tỷ xảy ra chuyện liền đuổi theo, lại nhìn thấy ngựa của tỷ tỷ bị kinh hãi, mang theo tỷ tỷ cùng nhau rơi xuống vách núi. Tỷ tỷ bị thương, ta cũng rất thương tâm rất khổ sở. Ta thật sự nghĩ mãi mà không rõ, tỷ tỷ tại sao phải đem tội danh hung thủ g.i.ế.c người chụp lên đầu ta?”
Nàng dùng khăn lụa kia gắt gao che mắt, khóc sướt mướt, giống như nhận hết ủy khuất.
Tạ Vân Từ không thể thấy Khương Uyển Uyển rơi lệ, hắn ôm bả vai ả, trấn an:
“Ngươi làm sao có thể là hung thủ g.i.ế.c người?”
Tạ Vân Từ ngẩng đầu nhìn ta, trong ánh mắt mang theo vài phần khô khốc:
“Uyển Uyển ôn nhu thiện lương, bình thường ngay cả con kiến nhỏ cũng không muốn tổn thương, làm sao có thể làm chuyện như vậy? Ngươi không nên oan uổng người tốt.”
Ta cười lạnh, bước nhanh về phía trước, lôi Xuân Đào trốn ở một bên không dám thở mạnh ra:
“Lúc ta rơi xuống vực, Xuân Đào đã ở hiện trường, ta tin chắc một điều, nếu nhét vào trong lao cẩn thận thẩm vấn, Xuân Đào nhất định sẽ nói thật.”
Khương Uyển Uyển lại đột nhiên lên tiếng:
“Xuân Đào làm sai cái gì? Tỷ tỷ muốn nhằm vào nàng như vậy. Ta bên người chỉ có Xuân Đào là tỳ nữ, nếu là không có Xuân Đào, ta phải làm sao bây giờ?”
Tạ Vân Từ bởi vì Khương Uyển Uyển nói nhất thời do dự, ta kéo Xuân Đào chuẩn bị đi đến viện của lão Hầu gia:
“Ta là nương tử của ngươi, phu quân cảm thấy tổn hại nương tử sinh tử, đi bảo vệ một người ngoài, lão Hầu gia sẽ bỏ qua sao? Xuân Đào nếu trong sạch, sợ gì người trong phòng giam chất vấn chứ?”
“Phu quân nếu không muốn, ta đây chỉ có thể đi mời lão Hầu gia đến phân xử, nhưng vạn nhất người trong lòng ngươi thật sự làm chuyện gì không nên làm, đến lúc đó nàng còn có thể ở lại trong phủ hay không, cũng không do ngươi quyết định.”
Lời nói của ta làm cho sắc mặt Tạ Vân Từ thay đổi.
Hắn rất rõ ràng, Hầu phủ lão gia cũng không thích Khương Uyển Uyển.
Nửa năm trước tỷ tỷ ở phụ cận Ngô Đồng Sơn ngoài ý muốn cứu Hầu phủ lão gia, sau khi biết được tỷ tỷ không cha không mẹ, vì báo đáp ân cứu mạng của tỷ tỷ, liền để cho Tạ Vân Từ cưới tỷ tỷ làm chính thê.
Tạ Vân Từ xưa nay nghe lời, mặc dù không có tình cảm gì với tỷ tỷ, nhưng vẫn tiếp nhận an bài của Hầu phủ lão gia.
Nhưng sau khi tỷ tỷ gả vào Hầu phủ một tháng, Tạ Vân Từ đột nhiên từ bên ngoài mang về một nữ tử.
Nữ tử này chính là Khương Uyển Uyển.
Tạ Vân Từ nói Khương Uyển Uyển đối với hắn có ân cứu mạng, hắn muốn cưới nàng.
Lão Hầu gia không đồng ý, Tạ Vân Từ lấy cái c.h.ế.t bức bách, tỷ tỷ vì thân thể lão Hầu gia suy nghĩ, chủ động nhượng bộ, để Khương Uyển Uyển vào ở Hầu phủ.
Khương Uyển Uyển tuy là vào ở, Tạ Vân Từ lại bởi vì lão Hầu gia ngăn cản, vẫn không thể cưới Khương Uyển Uyển.
Nếu là hiện tại bị lão Hầu gia biết Khương Uyển Uyển tham dự vào sự kiện tỷ tỷ rơi xuống vực, rất có khả năng trực tiếp bị đuổi ra khỏi cửa.
Bởi vì lời của ta, Tạ Vân Từ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Một khắc Xuân Đào bị áp giải vào phòng giam kia, ta thấy được Khương Uyển Uyển nhìn về phía Xuân Đào, ánh mắt sắc bén mà tràn ngập sát ý.