Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tra Nam Muốn Về Chung Một Nhà - Chương 1: Phát hiện sự thật

Cập nhật lúc: 2024-06-01 21:49:01
Lượt xem: 367

Mối tình của tôi với Phó Nghiễn bắt đầu khi tôi đang du học ở nước ngoài. Ngay từ lần đầu gặp gỡ, anh ta đã tuyên bố yêu tôi say đắm, theo đuổi ráo riết suốt ba năm trời. Trong mắt mọi người, Phó Nghiễn là hình mẫu bạn trai hoàn hảo, chu đáo, ga lăng và đầy yêu thương.

Sau khi tốt nghiệp, tôi háo hức dẫn anh ta về quê ra mắt gia đình. Dì tôi, người luôn cưng chiều tôi hết mực, cũng háo hức về nhà để gặp gỡ "cháu rể tương lai".

Đêm hôm đó, trong lúc tôi đang suy nghĩ về cách giới thiệu hai người với nhau, một cảnh tượng kinh hoàng đã xảy ra. Phó Nghiễn, người đàn ông luôn tỏ ra điềm tĩnh và lý trí, bỗng mất kiểm soát, dồn dì tôi vào góc tường ở khu vườn vắng vẻ phía sau nhà. Ánh mắt anh ta tràn đầy van xin và tuyệt vọng.

"Chị, chúng ta không thể ở bên nhau cũng không sao. Em sẽ lấy thân phận người nhà để bảo vệ chị cả đời này."

Lời nói của Phó Nghiễn như sét đánh ngang tai, khiến tôi rớt vào hầm băng giá lạnh. Hình ảnh người bạn trai hoàn hảo mà tôi luôn tin tưởng sụp đổ hoàn toàn, thay vào đó là một bí mật đen tối và đầy kinh hoàng.

—-

01.

 

"Dao Dao yếu lắm, sau này phải phiền cháu chăm sóc nó rồi."

Mẹ tôi vẫn hoàn toàn không hay biết chuyện gì đã xảy ra. Bà nhìn Phó Nghiễn, người đàn ông tôi vừa tốt nghiệp đại học đã dẫn về ra mắt gia đình, nở nụ cười hài lòng sau khi đánh giá kỹ lưỡng. Chuyện hôn sự của chúng tôi xem như không còn gặp bất kỳ trở ngại nào nữa.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tra-nam-muon-ve-chung-mot-nha/chuong-1-phat-hien-su-that.html.]

Phó Nghiễn vẫn luôn tỏ ra dịu dàng, anh ta đứng dậy, cúi gập người chào mẹ tôi: "Bác yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc Dao Dao thật tốt."

Thái độ và hành động của anh ta vô cùng chân thành, không thể tìm ra bất kỳ sai sót nào. Dì tôi cũng đồng ý với nhận xét về nhân phẩm của anh ta.

Ngồi trên ghế sofa bên cạnh, dì cúi đầu xoắn ngón tay, nước mắt lăn dài trên má. Mẹ tôi không kìm được vỗ nhẹ lên vai dì.

"Chị biết em thương Dao Dao, nhưng giờ nó đã có chỗ dựa vững chắc, chúng ta nên vui mừng mới phải."

Dì gật đầu, cố gắng kiềm chế nước mắt, ánh mắt nhìn tôi và Phó Nghiễn đảo qua đảo lại. Cuối cùng, nước mắt tuôn trào không thể kiểm soát, hoa lê đẫm mưa.

Giọng dì nghẹn ngào, ngân ngấn nước mắt nhìn Phó Nghiễn: "Sau này, chúng ta chính là người một nhà."

Phó Nghiễn vốn dĩ lạnh lùng, nhưng lần đầu tiên trong trường hợp này lại đỏ cả vành mắt. Anh ta nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi trước mặt dì, trịnh trọng hứa hẹn: "Vâng, chúng ta sẽ là người một nhà."

Nhìn cảnh tượng này, những người thân khác trong nhà đều cho rằng tôi thật may mắn khi có được một người bạn trai yêu thương mình như vậy.

Đúng vậy, anh ta thực sự rất yêu.

Chỉ tiếc rằng...

Người anh ta yêu không phải tôi, mà là… dì của tôi.

Loading...