Tra Nam Muốn Về Chung Một Nhà - Chương 13: Huỷ hôn
Cập nhật lúc: 2024-06-01 22:07:44
Lượt xem: 795
Dì tôi, người phụ nữ từng che chở, yêu thương tôi như con ruột, giờ đây đứng sững tại chỗ, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt mở to hoang mang tột độ. Dì run rẩy, cố gắng lên tiếng:
"Phù Dao, có chuyện gì thì hãy hướng về phía dì, đừng lôi kéo cậu ấy vào chuyện này!"
Nhưng Phó Nghiễn không hề nghe, anh ta vẫn cố gắng vùng vẫy, gào thét muốn xông lên sân khấu. Nhìn anh ta như vậy, tôi không khỏi cảm thấy xót xa và thương cảm. Tình yêu mù quáng đã khiến anh ta trở nên mất lý trí, bất chấp tất cả để níu giữ thứ tình cảm vốn không thuộc về mình.
Cuối cùng, sau những giây phút căng thẳng tột độ, tôi cũng đã kết thúc vở kịch đầy bi thương này.
"Hôm nay, đáng lẽ là ngày vui trọng đại nhất trong cuộc đời tôi. Nhưng khi sự thật được phơi bày, tôi không thể tiếp tục lừa dối bản thân, lừa dối mọi người. Phó Nghiễn, anh đã yêu dì tôi mười lăm năm. Dì tôi cũng đã nhận lấy nhẫn của anh,trao cho anh nụ hôn nồng nàn. Nếu cả hai thực sự yêu thương nhau, tôi xin phép được buông tay, để thành toàn cho hạnh phúc của hai người!"
Lời nói của tôi vang vọng khắp hội trường, như tiếng nức nở nghẹn ngào của một trái tim tan vỡ. Những vị khách mời lặng đi, xúc động và xót xa cho số phận của tôi.
Có người thì trách móc Phó Nghiễn bạc tình, lừa dối, có người thương cảm cho dì tôi vì vướng vào mối tình sai trái, cũng có người nể phục sự mạnh mẽ và dũng cảm của tôi khi dám đứng lên vạch trần sự thật, dám buông tay để níu giữ hạnh phúc cho bản thân.
Tất cả khách mời có mặt đều nghe rõ từng lời của tôi.
Mọi người trong hội trường đều thì thầm to nhỏ, đa số đều chỉ trích Phó Nghiễn và dì tôi, mà những người đến tham dự hôn lễ này, có một số là nhân viên công ty của Phó Nghiễn, có các đối tác quan hệ thân thiết, còn có bạn bè và người thân của dì tôi.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Họ đều sẽ chứng kiến cho tình yêu của dì tôi và Phó Nghiễn.
Hôn lễ tan vỡ trong muôn vàn tiếc nuối. Ánh đèn lung linh, rực rỡ giờ đây trở nên mờ ảo, u ám. Bóng tối như phủ lên tất cả, che đi những giọt nước mắt lăn dài trên má tôi.
Lúc đầu, tôi không hề nghĩ sẽ làm đến mức này. Cho nên mới bất chấp mọi thứ đập phá phòng tân hôn, chỉ muốn từ đó kết thúc mọi chuyện. Chỉ là tôi không ngờ rằng, dì tôi còn dẫn Phó Nghiễn đến, cố gắng khuyên tôi xin lỗi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tra-nam-muon-ve-chung-mot-nha/chuong-13-huy-hon.html.]
Đã như vậy, tôi cần gì phải nghĩ đến việc giữ thể diện cho người khác?
Nhìn chung trong cuộc chiến tình cảm này, tôi đã thua từ đầu đến cuối. Đã không còn gì để thua, vậy thì vì sao không đánh cược một lần nữa, dù sao nó cũng không thể tệ hơn nữa đúng không?
Ông bà ngoại lúc đầu còn rất kinh ngạc, nhưng sau khi định thần lại, ánh mắt họ nhìn dì tôi là sự căm ghét và thất vọng.
Mẹ băng qua biển người bao la nhìn tôi.
Bà mỉm cười với tôi, sau đó vỗ tay cho tôi: "Con gái của mẹ thật mạnh mẽ!"
13.
Hôn lễ này chắc chắn không thể diễn ra.
Ông ngoại luôn yêu thương tôi, luôn là người ngay thẳng. Khi biết chuyện này, ông đã giáng một cái tát trời giáng xuống dì tôi. Dì tôi từ trước đến nay luôn được ông nâng niu trong lòng bàn tay, giờ đây gục xuống đất, thân mình run rẩy, đôi mắt đỏ hoe, trong lòng tràn đầy uất ức.
"Mày còn khóc cái gì? Mày làm ra chuyện như vậy, mày còn mặt mũi mà khóc à?"
Bà ngoại cũng tức giận, quát mắng Phó Nghiễn: "Không ngờ mày là một con cáo già, không chỉ dùng thủ đoạn dụ dỗ con gái tao, mà còn lừa gạt cháu gái tao. Loại người như mày, đời đời kiếp kiếp cũng đừng hòng cưới con gái nhà tao!"