Tra Nam Muốn Về Chung Một Nhà - Chương 5: Chị không thể không cần tôi
Cập nhật lúc: 2024-06-01 21:53:53
Lượt xem: 631
Nghe thấy giọng tôi nghẹn ngào, mẹ cũng không hỏi thêm nữa. Vội vàng lau nước mắt cho tôi, ánh mắt tràn đầy thương xót, cũng đỏ hoe vành mắt.
"Nếu con không tiện nói lý do với mẹ thì mẹ sẽ không hỏi. Mẹ chỉ mong con suy nghĩ kỹ, hôn nhân không phải là trò đùa.Mẹ có thể nhìn ra, con thực sự rất thích Phó Nghiễn. Vì vậy, mẹ mong con suy nghĩ kỹ, rồi hãy nói cho mẹ biết quyết định cuối cùng của con, được không?"
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Mẹ của tôi, dù ở đâu, dù lúc nào, cũng luôn là chỗ dựa vững chắc cho tôi.
Đây cũng là lý do tôi có thể đối mặt với mọi thứ.
Hít thở sâu vài lần, tôi dò hỏi: "Nếu... con nhất quyết phải chia tay thì sao?"
Mẹ mỉm cười, đưa tay vén mái tóc trước trán tôi, giọng dịu dàng như dỗ dành trẻ con.
"Dao Dao của chúng ta xinh đẹp và thông minh như vậy, sau này sẽ gặp được người con trai tốt hơn. Nếu không gặp được cũng không sao, mẹ có thể nuôi con, nuôi con càng ngày càng xinh đẹp!"
Nước mắt tôi lăn dài trên má, không thể kìm nén được.
May mắn thay, tôi vẫn còn mẹ.
05.
Sau cuộc trò chuyện với mẹ, nhận ra tâm trạng tôi không ổn, bà bảo tôi về phòng nghỉ ngơi trước.
Phòng dành cho Phó Nghiễn nằm ngay cạnh phòng tôi, để về phòng, tôi cần đi qua phòng khách.
Nhưng khi đi ngang qua, tôi vô tình phát hiện cửa phòng anh ta hé mở, tò mò, tôi thò đầu nhìn vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tra-nam-muon-ve-chung-mot-nha/chuong-5-chi-khong-the-khong-can-toi.html.]
Đèn vẫn sáng nhưng không thấy ai.
Chẳng hiểu sao, tôi không kìm được mà quay người, nhìn sang phía bên kia cầu thang.
Phòng dì ở đó, liệu anh ta có ở đó không?
Mang theo sự nghi ngờ, tôi tiến về phía trước, cố ý đi thật nhẹ, đến trước cửa phòng dì. Cửa phòng không đóng kín, qua khe cửa, tôi có thể nhìn rõ cảnh tượng bên trong.
Lúc này, dì đang quay lưng về phía tôi, hai tay chống lên bàn trang điểm, vai hơi run run, dường như đang khóc.
"Phó Nghiễn, ở trong sân sau, tôi... tôi quá xúc động rồi. Bây giờ cậu là vị hôn phu của Dao Dao, chúng ta không thể như vậy. Dao Dao là đứa trẻ mà tôi tận mắt nhìn nó lớn lên, chúng ta không thể có lỗi với con bé!"
Đúng vậy, những chuyện không thể tha thứ, chẳng phải đều đã xảy ra rồi sao? Ôm nhau hôn nhau ở sân sau, trong mắt tràn ngập yêu thương điên cuồng không thể khống chế. Đó là sự phản bội trắng trợn.
So với sự phản bội của Phó Nghiễn, sự giả vờ không biết của dì càng khiến tôi đau lòng hơn.
Phó Nghiễn bước tới hai bước, không còn sự bình tĩnh và thong dong như trước đây khi ở trước mặt tôi, anh ta ôm lấy eo dì từ phía sau, giọng nghẹn ngào.
"Không, không được. Chị, chị không thể không cần tôi."
Lúc này, Phó Nghiễn như một chú chó bị bỏ rơi, vẫy đuôi cầu xin sự yêu thương của dì.
Anh ta tiếp tục nói: "Vì chị, tôi đã từ bỏ mọi thứ để ra nước ngoài, cố ý tạo ra cuộc gặp gỡ tình cờ với Phù Dao, mất ba năm để khiến cô ấy yêu tôi. Tôi làm tất cả những điều này chỉ để trở thành người nhà của chị một cách hợp pháp. Tôi sắp thành công rồi, chị, đừng từ chối tôi nữa, được không?"
Lời nói của anh ta quá đáng thương, nếu như tôi không biết gì cả, nếu như tôi là "chị" trong miệng anh ta, có lẽ tôi cũng không thể kiềm chế được bản thân, quay người ôm lấy anh ta, an ủi anh ta.
Nhưng bây giờ, càng nhìn lâu thêm một giây, tôi càng cảm thấy mình như một kẻ ngốc.
Ngốc nghếch, lại đáng thương.