Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tra Nam - Chương 26->31:

Cập nhật lúc: 2024-11-03 19:30:45
Lượt xem: 376

26.

Cảnh diễn của Trình Vũ trong phòng nhạc khiến tôi hiểu rõ, hóa ra Giang Hoán là một kẻ tệ bạc, chỉ cần đối phương có chút nhan sắc thì không ai anh ta không muốn tiếp cận.  

Sau này Trình Vũ nói với tôi, thật ra cô ấy không hôn Giang Hoán, anh ta cũng có vẻ muốn né tránh.  

Có lẽ tôi đúng là đặc biệt với anh ta, nhưng tôi vẫn không chút do dự mà chọn chia tay.  

Chó vẫn là chó, không ăn vụng một lần thì chẳng lẽ không phải là chó nữa sao? Vì vậy tôi quyết định chia tay, cũng rời khỏi nhóm chat đó.  

Cho đến khi Hà Nguyễn qua đời, tôi mới biết tên khốn Giang Hoán này vẫn đang hại những cô gái khao khát tình yêu chân thành.  

Ngày Hà Nguyễn nhảy lầu, các thầy cô ở trung tâm nghệ thuật của chúng tôi vốn định đến thăm cô ấy. Hà Nguyễn không hay giao tiếp với người khác ở trung tâm, chỉ có tôi là thân thiết với cô ấy. 

Cô ấy luôn cúi đầu, khi nói chuyện cũng không thích nhìn người đối diện. Chỉ khi nhảy múa, mới có thể thấy được sự tự tin và nét độc đáo thuộc về riêng cô ấy.  

Trên cổ tay cô có hàng chục vết sẹo lớn nhỏ.  

Sau này, trong một lần liên hoan, cô uống một chút rượu và mới nói với tôi.  

Hồi còn đi học, bố mẹ cô đã ly dị. Bố không cần cô, nên cô theo mẹ. Sau đó mẹ cô dẫn về một người đàn ông, vừa từ tù ra.  

Ông ta lười nhác, cả ngày chỉ biết ăn chơi, cờ bạc, làm điều xấu.  

Đêm cô tốt nghiệp, cô nhận được cuộc gọi từ một chàng trai mà cô thích, hẹn gặp để tỏ tình với cô. Cô đã uốn tóc và mặc váy, chuẩn bị ra ngoài.  

Nhưng bố dượng cô lại về nhà. Đêm đó, cô đã không thể thoát khỏi cơn ác mộng.  

Mẹ cô về nhìn thấy mọi chuyện, nhưng cũng giả vờ như không biết.  

Cô rơi nước mắt kể với tôi: "Miên Miên, chị biết không, tôi từng nghĩ sẽ không có ai yêu tôi nữa trên đời này."

 

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)

"Tôi tự ti, yếu đuối và nhát gan, đến tên cầm thú đó làm hại tôi, tôi cũng không dám báo cảnh sát."

  

"Nhưng anh ấy xuất hiện, anh ấy như ánh sáng trong đời tôi, tôi rất thích anh ấy. Nếu biết sớm sẽ gặp được anh ấy, tôi nhất định sẽ đủ can đảm bước ra khỏi cánh cửa đó."  

Lúc đó tôi chưa biết người cô ấy nói đến là Giang Hoán. Cô ấy rõ ràng đã gần như bình phục, đã ngừng dùng thuốc.  

Chúng tôi tìm kiếm khắp tòa nhà nơi cô ở mà không thấy. Mười phút trước cô còn nói với tôi là đang xem TV ở nhà. Khi tôi vừa gọi điện báo cảnh sát, một giáo viên chỉ về phía ban công bên hành lang rồi hét lên.  

Tôi quay đầu lại, thấy t.h.i t.h.ể của Hà Nguyễn ở đó. Cô ấy mở mắt, vô vọng nhìn lên trời. Giống như không hiểu tại sao chàng trai mà cô yêu quý lại trở mặt không nhận ra mình chỉ vài ngày sau đó, ôm ấp một cô gái khác trong vòng tay.  

Sau này, trong nhật ký của cô ấy, chúng tôi mới biết. Cô đã kể câu chuyện buồn của mình cho Giang Hoán. Nhưng Giang Hoán lại xem đó như trò cười, chia sẻ với nhóm bạn của anh ta.  

Một người bạn của anh ta không chịu nổi, mới nói cho Hà Nguyễn biết, muốn khuyên cô rời xa Giang Hoán. Không ngờ rằng Hà Nguyễn, lúc đó, mong manh như băng mỏng mùa xuân vừa tan.  

Ý tốt của người bạn đó lại vô tình làm đổ sụp tinh thần của Hà Nguyễn.  

Ba ngày ba đêm liền, tôi không hề chợp mắt. Tôi trằn trọc mãi, cứ nghĩ về những lời nhắn mà Hà Nguyễn để lại trong nhật ký cho tôi:  

“Miên Miên, đời này tôi không may mắn."

"Kiếp sau, tôi vẫn muốn làm bạn với chị."

  

"Đời này tôi chịu quá nhiều đau khổ, phần ngọt ngào tôi để lại hết cho chị."

"Tài khoản của tôi còn sáu mươi ba nghìn bốn trăm hai mươi tám đồng, tuy không nhiều, nhưng tôi để lại hết cho chị, nhớ giúp tôi thực hiện ước mơ của chị nhé."

 

"Hãy để những đứa trẻ miền núi cũng có điều kiện tiếp xúc với nghệ thuật, hy vọng chúng cũng có thể nhảy múa ca hát dưới ánh mặt trời."

  

"Xin lỗi, tôi không thể chịu đựng thêm được nữa."

"Hà Nguyễn, tuyệt bút.”  

Ba tháng sau, tôi tìm lại Trình Vũ, nhờ cô ấy giúp, tôi nói với cô ấy, muốn cho Giang Hoán xuống địa ngục.  

28.

Gia đình Trình Vũ cũng có tiền, vốn dĩ cô thuộc tầng lớp của những người như họ. Chỉ là, phần lớn trong nhóm đó cũng giống như 

Giang Hoán, xấu xa đến tận xương tủy.  

Cô ấy không thể thay đổi điều đó, chỉ có thể cố gắng khuyên nhủ những cô gái như tôi từ bỏ anh ta.  

Tôi và Trình Vũ đứng trên nóc tòa nhà.  

Gió trên tầng cao thật mạnh.  

Trình Vũ vẫn xinh đẹp như vậy. Ba năm không gặp, cô ấy càng thêm vẻ tự do, phóng khoáng.  

Sau khi đọc xong nhật ký của Hà Nguyễn, cô ấy im lặng hồi lâu.  

Cuối cùng, cười khổ rồi lắc đầu: "Tôi đoán Giang Hoán có lẽ đã không còn nhớ nổi tên cô gái đó nữa."

"Thật không đáng."  

Cô ấy nhìn tôi: "Những cô gái khác muốn làm khó Giang Hoán, tôi có thể thấy là không thực tế. Nhưng có thể em thì khác."

 

"Nói ra đừng cười."

"Em là ‘vầng trăng sáng’ của Giang Hoán đấy." Cô ấy ngập ngừng, rồi nói: "Có một điều mà em có lẽ chưa biết, em có biết tại sao khi em chọn chia tay, Giang Hoán không giữ em lại không?" 

 

Tôi gật đầu.  

Cô ấy cười: "Tốt lắm, Phùng Miên, điều này sẽ là phần quan trọng nhất trong kế hoạch của em sau này. Em không biết lại càng tốt."

  

"G/iết người chiếm lòng, hy vọng em có thể là người đ.â.m vào trái tim anh ta."

"Nghĩ đến cảnh một kẻ chuyên lợi dụng phụ nữ bị chơi lại, chỉ nghĩ thôi cũng thấy thú vị rồi."  

Tôi bỗng hỏi cô ấy: "Tại sao chị lại muốn giúp bọn em? Chị cũng từng thích Giang Hoán sao?"  

"Đồ dơ bẩn." Cô ấy có vẻ rất khinh miệt khi nhắc đến tên Giang Hoán.  

Mày nhíu chặt lại.  

Khi rời đi, cô ấy gõ lên đầu tôi, giọng điệu đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Con gái giúp con gái."

 

"Mãi mãi không cần lý do."  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tra-nam/chuong-26-31.html.]

Ba tháng sau đó, Trình Vũ nhắn tin, bảo tôi kế hoạch bắt đầu.  

Ở buổi họp lớp, dặn tôi nhớ đưa theo một chàng trai đi cùng. Vậy nên kể từ buổi họp lớp, tất cả mọi chuyện bắt đầu từ đó.  

Giang Hoán nghĩ sự lo lắng, ngượng ngùng và bối rối của tôi là vì còn tình cảm với anh ta. Nhưng thực ra tất cả chỉ là những gì chúng tôi muốn anh ta nhìn thấy.

29.

Giang Hoán lại mấy ngày không về nhà này. Đương nhiên tôi sẽ không tự huyễn hoặc mà nghĩ đó là vì anh ta có ý định làm người đàn ông tử tế.  

Chỉ đơn giản là vì tôi bị thương ở tay, lại đang đến kỳ, anh ta không thể ăn được gì nên cũng không xuất hiện trước mặt tôi.  

Khoảng ngày thứ sáu sau khi bị thương, Giang Hoán gọi điện bảo tôi đến quán bar tìm anh ta. Đầu dây bên kia ồn ào la hét, thi thoảng có tiếng các cô gái hét lên.  

Tôi đoán ngay là anh ta lại sắp gây chuyện.  

Trong lúc thay đồ, tôi gọi cho Trình Vũ.  

Cô ấy phân tích tình hình: "Đừng lo, chị cũng đang ở đây, lát nữa nhớ gọi mẹ em đến đón."  

Tôi không hiểu ý cô ấy.  

Trình Vũ nói: "Tin chị."  

Tôi đương nhiên tin cô ấy.  

Năm xưa, cô ấy đã kéo tôi ra khỏi bùn lầy, giúp tôi tỉnh ngộ kịp thời. Không có cô ấy, có lẽ sẽ không có tôi của ngày hôm nay.  

Mẹ tôi nghiện cờ bạc, nợ nần chồng chất, bố tôi thì bỏ theo người phụ nữ khác.  

Thực ra tôi cũng là một Hà Nguyễn khác, thiếu tình yêu và cảm giác an toàn đấy thôi.  

Đến quán bar, tôi nhìn thấy ngay Giang Hoán ngồi ở giữa khu VIP, bên trái bên phải đều ôm hai cô gái ăn mặc gợi cảm.  

Trình Vũ ngồi ở góc, chơi điện thoại, nháy mắt ra hiệu cho tôi.  

"Cô em đến rồi kìa?" Bạn anh ta liền nhường đường cho tôi.  

Giang Hoán nhếch môi cười, dường như đang chờ phản ứng của tôi.  

Tôi cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Sao mấy hôm nay anh không về? Em rất nhớ anh."  

Anh ta sững người một chút, có vẻ không ngờ tôi lại nói như vậy.  

Ngay sau đó, anh ta cười lạnh lùng: "Em bị thương thế này, làm không tiện mà."

"Tôi phải ra ngoài tìm cách giải quyết nhu cầu chứ?"  

Mọi người xung quanh bật cười ầm ĩ.  

Tôi cố ý làm mắt đỏ lên.  

Giang Hoán kéo tôi lại, ôm lấy eo tôi: "Đừng có giả bộ nữa, không phải em thích tiền nhất sao?"

  

"Khóc cho ai xem, làm như thật sự yêu tôi lắm ấy?"  

Tôi rưng rưng nước mắt lắc đầu: "Em không... "  

Tôi nhìn anh ta, nhẹ nhàng nói: "Người em thích thực sự vẫn là anh."  

Anh ta bất ngờ giữ cằm tôi, ép tôi nhìn sang phía khác: "Nhìn xem ai đến kìa?"  

Tôi nhìn theo, thì ra là Hà Lệ.  

Anh ấy liếc nhìn xung quanh một lúc, rồi nhìn về phía tôi.  

Giang Hoán ghé vào tai tôi nói: "Chứng minh đi, chứng minh em thích tôi."  

Dưới ánh mắt áp lực của Hà Lệ và sự nhục mạ cố ý của Giang Hoán, tôi cố gắng kiềm chế cảm xúc đang dâng trào, hôn nhẹ lên khóe môi của Giang Hoán.  

Anh ta vẫn chưa thỏa mãn, còn tiếp tục nói như đi/ên: "Chưa đủ."

 

"Tôi không tin." Anh ta siết c.h.ặ.t t.a.y quanh eo tôi, giọng điệu có phần hung hăng hơn. "Ba năm trước, em rõ ràng nhận của tôi một triệu... "  

"Miên Miên!" Đúng lúc đó, mẹ tôi đến. Bà có vẻ hoảng hốt, kéo tay tôi muốn rời đi: "Đi, đi về với mẹ, sao con lại đến tìm nó nữa?"  

Tôi nhìn Trình Vũ với vẻ bối rối, cô ấy ra hiệu cho tôi yên tâm. Tôi gỡ tay mẹ ra, nhìn Giang Hoán: "Anh nói một triệu gì?"  

Giang Hoán tựa lưng vào ghế, nhìn tôi rồi lại nhìn mẹ tôi: "Năm đó chia tay, không phải mẹ em đến tìm tôi đòi một triệu phí chia tay sao?"

"Hôm đó tôi đang ở nhà, trước mặt cả gia đình và bạn bè, khoe hình em, định chính thức giới thiệu em là bạn gái của tôi."

"Tôi thực sự muốn nghiêm túc với em."

  

"Mẹ em đột nhiên chạy đến nhà tôi, nói em muốn chia tay, còn đòi một triệu phí chia tay."

 

"Ngay sau đó tôi nhận được tin nhắn chia tay của em."  

Thì ra là vậy.  

Năm đó mẹ tôi nghe lén tôi nói chuyện điện thoại với Trình Vũ về việc muốn chia tay Giang Hoán. Bà không cam lòng, sau lưng tôi đến đòi anh ta một triệu. 

Thảo nào mà Giang Hoán điên cuồng trả thù tôi như vậy. Còn Trình Vũ chọn hôm nay để tôi đối chất với mẹ cũng là để tôi trông có vẻ vô tội hơn trong vở kịch này.  

Tôi tiếp tục diễn.  

"Mẹ?" Tôi mắt đỏ hoe nhìn mẹ, bà ngượng ngùng cúi đầu không dám đối diện.  

"Tiền đâu?" Tôi hỏi bà.  

Mẹ tôi bắt đầu lắp bắp: "Đã, đã trả rồi còn gì."  

Tôi gần như đứng không vững. Tôi lấy hết thẻ mà Giang Hoán đưa cho tôi, bao gồm cả thẻ của tôi và tất cả tiền trên người, đặt trước mặt anh ta.  

Giọng tôi vì ấm ức mà đứt quãng không thành câu: "Năm đó chia tay... là vì em thấy anh hôn người khác."

"Chuyện tiền bạc em không biết gì, nợ mẹ em nợ anh, sau này em sẽ tìm cách trả lại cho anh. Cả số tiền lần trước anh đưa, em cũng chưa động vào."

  

"Anh nói đúng, chúng ta... thật sự không hợp nhau."

 

"Xin lỗi, coi như em chưa từng xuất hiện."  

Khi quay đi, tôi cố ý điều chỉnh góc độ để rơi nước mắt. Cũng không kịp quan sát biểu cảm trên mặt Giang Hoán, tôi cứ thế chạy thẳng ra ngoài.  

Sau khi chạy ra ngoài, tôi lập tức tắt điện thoại, bắt xe đến nhà Trình Vũ.

Loading...