Trả thù - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-07-09 22:06:55
Lượt xem: 135
18,
Tôi nghe thấy tiếng của Trình Nhiêu vọng lại từ phía sau.
Tôi vùng vẫy trong tuyệt vọng nhưng bị giữ chặt và kéo về phía cầu thang.
Mẹ kế run rẩy đứng cạnh ghế sô pha, khóc lóc van xin: "Chắc chắn không phải là A Nhiêu! Thả A Nhiêu ra đi! Nó là con gái của chúng ta!"
Trình Nhiêu cũng hét lên từ phía sau: "Cha!"
Trình Chí không bị bắt? Làm sao ông ta trốn thoát được?
Tôi một tay nắm lấy tay vịn cầu thang, không muốn đi lên, tôi biết Trình Chí sẽ làm gì tôi một khi bước vào thư phòng.
“Con khốn!” Trình Chi thở hổn hển, nghiến răng nghiến lợi chửi bới: “Tao không tiếc g.i.ế.c A Phúc cứu mạng mày, nhưng mày lại lấy oán báo ơn, dám vào thư phòng trộm đồ của tao! Sớm biết tao đã không sinh ra cái đồ sói mắt trắng, sớm biết như vậy tao đã để mày chet!
Ông ta buông bàn tay đang che miệng tôi ra, gỡ bàn tay đang bám vào tay vịn của tôi ra, cuối cùng tôi cũng có thể hít một hơi thật sâu.
Phổi tôi đột nhiên tràn đầy oxy, tôi lấy lại được chút sức lực: “Ông đã g.i.ế.c mẹ tôi, tôi muốn ông phải trả giá bằng mạng sống của mình!”
Trịnh Chí bị dọa cho bất ngờ liền nới lỏng tay tôi.
Tôi thoát khỏi vòng tay của ông ta và quay lại đối mặt với vẻ mặt choáng váng của ông ta.
Đây chính là người đàn ông mà mẹ tôi từng yêu thương và tin tưởng bằng cả trái tim! Bề ngoài ông ta tỏ ra là một người chồng tình cảm nhưng lại ngấm ngầm đầu độc bà, khi biết được sự thật, bà ấy phải đau buồn và tuyệt vọng biết bao!
"Mày, mày, màylà ai?!" Trình Chí sắc mặt đột nhiên vặn vẹo, ánh mắt hung ác, nhưng thanh âm lại run rẩy như cầy sấy.
Tôi cười buồn nâng cằm lên: “Con là A Phúc, là A Phúc bị ông lấy mất trái tim nhưng vẫn còn sống! Tôi sống lại rồi!”
yyalyw
“A...” mẹ kế kêu lên, trợn mắt ngất đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tra-thu/chuong-10.html.]
Trình Chí vẻ mặt sợ hãi, không tự chủ được lùi lại, lắc đầu: "Không! Không thể nào! Không thể nào! Không phải vậy!"
Tôi từng bước một tiến về phía trước: "Nhìn kỹ mặt tôi xem, không phải A Phúc thì là ai? A Nhiêu sớm đã c.h.ế.t rồi!"
Trình Chí quanh quẩn trên mặt tôi mấy lần, sắc mặt tái mét: "Sao có thể? Làm sao có thể?"
"Linh hồn của một người được cất giữ trong trái tim. Trái tim được cấy vào đâu, linh hồn sẽ sống lại!" Tôi nhếch khóe môi và cười mỉa mai, "Ông không ngờ rằng ông định giet tôi để kéo dài sinh mạng cho Trình Nhiêu , nhưng chính ông đã để cho tôi có cơ hội hồi sinh báo thù!
Trình Chí ngơ ngác một lúc lâu, trong đôi mắt đáng sợ đó đột nhiên phóng ra một luồng ánh sáng hung ác, tôi chợt cảm thấy nguy hiểm, vội vàng chạy về phía cửa.
Nhưng đã quá muộn, Trình Chí từ phía sau tóm lấy tôi, dùng cánh tay khỏe mạnh bóp chặt cổ tôi: "Mặc kệ mày là ai! Nếu phản bội tao, mày phải chết!"
Tôi chợt cảm thấy ngột ngạt, cái cổ mảnh khảnh của tôi dường như có thể gãy bất cứ lúc nào, đầu óc choáng váng.
Tôi cảm giác như mình sắp c.h.ế.t một lần nữa, linh hồn lang thang trong cơ thể, chỉ cần trả xác về Trình Nhiêu là được, dù sao thì tôi cũng đã báo được thù.
Tôi lại nhìn thấy đội trưởng cảnh sát hình sự cao lớn và đẹp trai, anh ta cầm s.ú.n.g ra lệnh cho Trình Chí thả tôi ra, nhưng tôi biết rằng Trình Chí sẽ không dễ để tôi đi, và ông ta sẽ kéo tôi theo cho đến khi chết.
"Bùm!"
Lực siết ở cổ tôi đột nhiên biến mất, cơ thể tôi bị lực rơi xuống phía sau kéo theo xuống đất, tôi tham lam hít vào một ngụm oxy tươi, đôi mắt mơ hồ dần dần sáng lên.
Tôi vẫn còn sống!
Tôi thấy linh hồn cha tôi giống như một làn khói đen, bị hút vào một vật chứa vô tận không thấy đáy.
Hắc Bạch Vô Thường lại xuất hiện, bọn họ trợn mắt nhìn tôi và Trình Nhiêu đang lơ lửng trên không trung lắc đầu.
“Quay lại đi, vài ngày nữa tôi lại đến đưa cô đi.” Không biết là ai đang nói, giọng nói sắc như huýt sáo.
Trình Nhiêu và tôi nhìn nhau, không biết bọn họ sẽ đưa ai đi.
Thực ra tôi không còn chấp niệm muốn được sống nữa nên sẽ tốt hơn nếu trao lại cơ thể này cho Trình Nhiêu. Nhưng tôi sớm phát hiện ra rằng linh hồn của tôi đã được kết nối chặt chẽ với cơ thể này và dù cho tôi có dùng sức của chính mình cũng không thể thoát ra được.