Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trả thù - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-09 22:03:33
Lượt xem: 299

12,

Thì ra bọn họ thực sự nhắm vào tài sản của tôi!

Nói một cách logic, sau khi tôi chết, tài sản đứng tên tôi sẽ thuộc về bố tôi và Trịnh Đà, cho dù Trình Nhiêu dù cho có muốn tranh giành cũng phải đợi sau khi bố tôi và dì chet đi.

Thái độ của Trịnh Đà đối với Trình Nhiêu có chút khó hiểu, có vẻ như anh ta rất yêu cô ta nhưng cũng có vẻ như không hẳn là như vậy, tôi nhìn không rõ được.

Tôi nôn nóng muốn biết lý do tại sao bố tôi lại tự tay g.i.ế.c tôi, việc này giống như một con d.a.o đ.â.m vào n.g.ự.c tôi, khiến tôi đau thấu xương từng giây từng phút.

Sức khỏe của tôi dần hồi phục, bố tôi và Trình Đà tuyên bố với truyền thông bên ngoài là tôi - A Phúc đã ra nước ngoài chữa bệnh tim.

Suy cho cùng, với tiền sử bệnh tim của mẹ tôi thì không ai nghi ngờ điều đó cả.

“Ra nước ngoài chữa bệnh, sau đó thì sao?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt bố, ông cúi xuống khó chịu và nói bằng giọng nghèn nghẹn: “Nửa năm sau thì tuyên bố qua đời.”

Ha, tôi cười khẩy, nếu có một tấm gương, nụ cười của tôi trong gương lúc này chắc hẳn sẽ đau thương lắm.

"Con đừng quan tâm nữa, cứ yên tâm dưỡng bệnh cho khỏe!" Bố nói một cách thô lỗ rồi nhanh chóng rời đi.

Một đêm nọ, tôi phiền óc vì linh hồn của Trình Nhiêu, khi mở mắt ra đã nghe thấy tiếng mở cửa cổng ngoài sân.

Xem thời gian, đã hơn 12 giờ đêm.

Tôi ngồi dậy khỏi giường và chạy đến cửa sổ, đúng lúc tôi nhìn thấy xe của bố tôi đang chạy ra ngoài.

Đã muộn thế này, ông ấy tính đi đâu?

Tôi lập tức nghĩ đến bệnh viện kì lạ đó.

Mẹ kế của tôi bị chứng mất ngủ và phải uống thuốc ngủ mỗi đêm để chìm vào giấc ngủ.

Tôi nhanh chóng mặc quần áo và lái chiếc BMW MINI của Trình Nhiêu ra ngoài, nhưng đã mất dấu bố tôi từ lâu.

Khi Trịnh Đà đưa tôi về, trời cũng đã tối, khung cảnh xung quanh các cửa tiệm hầu như đều đã đóng cửa, anh ta bảo tôi chợp mắt một lát, tôi giả vờ ngủ, thực ra là tôi nheo mắt cố nhìn xem con đường phía trước rõ ràng. Với khả năng định hướng nhạy bén bẩm sinh của mình, tôi biết bệnh viện này chắc chắn nằm ở phía Tây Bắc thành phố.

Trong khi đang cố nhớ lại, tôi đã lái xe theo hướng đi trong trí nhớ của mình.

Tôi chưa gặp được xe của bố tôi và tôi thầm lo lắng rằng mình đã đi sai hướng.

"Tại sao cô lại theo dõi bố? Cô muốn tìm ra sự thật à, hahaha..." Trình Nhiêu nói nhỏ vào tai tôi, "Tìm ra sự thật rồi thì sao? Cô có thể sống lại sao? Hahaha!"

Tôi không nhìn sang, bình tĩnh nói: “Tôi bây giờ không phải đã sống lại rồi à?”

Trình Nhiêu đột nhiên sững người, sắc mặt hậm hực, như muốn hét lên: "Đồ vô liêm sỉ! Đồ khốn! Đồ lợn c.h.ế.t đáng khinh!"

"Tôi nói cho cô biết, trong nhà vốn chẳng có ai yêu cô đâu, kể cả Trịnh Đà!" Trình Nhiêu nghiến răng nghiến lợi nói: "Người mà Trịnh Đà thực sự yêu chính là tôi! Anh ấy không hề yêu cô, anh ấy tiếp cận cô chỉ vì tiền mà thôi. Cô nghĩ anh ấy sẽ thật sự nhìn trúng một con lợn vừa béo vừa xấu xí như cô sao?".

Chuyện này tôi cũng đã sớm đoán trước được nhưng khi nghe cô ta nói trực tiếp thành lời lòng tôi vẫn đau nhói.

Chiếc xe lắc lư trên đường rồi lao vút đi về phía trước.

Mò mẫm gần 2 tiếng, tôi rẽ vào con đường trải nhựa hẹp, nhìn từ xa đã thấy ánh đèn mờ ảo trong sân.

Tôi mừng quá không dám cho xe đến gần nên đậu xe ở xa rồi lặng lẽ bước tới.

Đúng như dự đoán, chiếc Audi của bố tôi đậu trong sân, ban đêm ông ấy lén lút đi, lái chiếc xe này sẽ ít thu hút chú ý.

Có những tiếng thì thầm phát ra từ căn phòng nơi linh hồn tôi từng ghé qua.

Tôi bước đi ngày càng nhẹ nhàng, ngồi xổm dưới cửa sổ và chăm chú lắng nghe.

13,

"Phẫu thuật không phải chuyện nhỏ, ông phải bảo đảm thành công!" Một giọng nói khàn khàn già nua truyền ra.

"Tôi không có vấn đề gì, điều quan trọng là tình hình của nhóm nhà tài trợ đó." Bố cố ý hạ giọng.

"Thật là một đám rác rưởi, bọn họ lại bị cảnh sát phát hiện." Giọng nói già nua có chút khó chịu nói: "Dù thế nào đi nữa, các người cũng phải mau chóng tìm được người phù hợp, bên này họ không thể chờ đợi thêm được nữa."

Bầu không khí xung quanh im lặng, tiếng dế kêu nối tiếp nhau, đặc biệt rõ ràng và gắt trong môi trường yên tĩnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tra-thu/chuong-7.html.]

Tôi cố gắng nín thở.

"Việc đó cũng cần phải đảm bảo an toàn!" Giọng điệu của bố có phần cứng rắn hơn một chút, "Không thể chỉ vì người đó mà hy sinh toàn bộ chúng tôi."

"Hm, nếu không làm tốt việc này, chúng ta cũng sẽ chết!"

"Vậy để người khác làm, tôi không làm nổi." Tiếng kéo ghế tựa như bố sắp bước ra.

Tôi giật nảy mình, vừa định bỏ chạy thì nghe thấy giọng nói già nua ấy lại vang lên: “Ông không có tư cách quyết định, đừng quên, ông đã giet vợ mình, sau đó tự tay giet con gái mình, giờ muốn trốn chạy sao? Haha..."

Tôi kinh hoàng, ông ta giet mẹ tôi?

Không phải mẹ tôi c.h.ế.t vì suy tim do lao lực quá độ sao?

Thời tiết trong đêm mùa hè vô cùng nóng bức, trán tôi đổ từng lớp mồ hôi lạnh.

Không gian lại lần nữa rơi vào im lặng.

“Như đã hứa, sau lần này tôi sẽ rút lui, uy h.i.ế.p tôi cũng chẳng ích gì!” Tôi dường như nghe thấy bố tôi nghiến răng nghiến lợi: “Nếu không chúng ta cùng nhau đi chet!”

"Cùng nhau đi chet? Haha," giọng nói già nua như tiếng cú hú trong đêm tối, "Tay trong của người đó sẽ cho ông cơ hội rút lui an toàn không? Huống hồ—"

Dừng một giây, thanh âm đó lại vang lên: “Ông đã vất vả ba mươi năm, nỡ nhường lại cơ ngơi đã gầy dựng bao nhiêu năm này sao? Không phải tôi không nhắc nhở ông, con rể của ông là bản sao của ông lúc trẻ đó."

"Hừ! Chỉ dựa vào thằng nhóc đó?" Giọng điệu của bố vừa âm hiểm vừa lạnh lùng, "Không đủ tư cách!"

"Ông c.h.ế.t rồi thì hắn ta sẽ có tư cách!"

Bầu không khí im lặng lại lần nữa bao trùm cả không gian.

“Được,” giọng điệu của bố dịu đi, “Chỉ cần người hiến tặng đến, tôi sẽ sớm sắp xếp phẫu thuật. Hiệu quả thì còn phụ thuộc vào chính bản thân người đó.”

Tôi biết cuộc trò chuyện của họ đã kết thúc, và khi tôi đang định lặng lẽ lẻn ra ngoài, tôi đã giẫm phải thứ gì đó dưới chân và phát ra một tiếng động nhẹ.

Tôi sợ đến mức tim tôi gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Ai?!" Bố vô cùng cảnh giác, nghe được thanh âm nhỏ như vậy, bố vội chạy ra sân nhìn chung quanh.

Lúc này tôi nằm bẹp người xuống cầu thang dẫn lên tầng hai, không dám thở, may mà tối nay không có trăng, với độ cao của cầu thang, từ bên dưới hẳn không dễ dàng bị phát hiện. .

Tôi không dám chạy ra ngoài sân, nếu không cha vừa mở cửa sẽ nhìn thấy tôi, tôi nhất định không thể chạy nhanh hơn ông.

yyalyw

Nghe họ nói chuyện, hình như bố tôi đã tham gia một tổ chức phi pháp nào đó buôn bán nội tạng, nếu họ biết tôi nghe lén được bí mật của họ, chắc chắn họ sẽ g.i.ế.c tôi để bịt miệng, dù sao đến con gái ruột ông ấy cũng có thể g.i.ế.c không chút do dự. . , huống chi là Trình Nhiêu, tôi không muốn c.h.ế.t lần thứ hai.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân của bố tôi đi vòng quanh tòa nhà rồi đi về phía cầu thang.

Tôi lo lắng đến mức toát mồ hôi lạnh, váy dính chặt vào lưng, cảm giác ẩm ướt, nhớp nháp và lạnh lẽo.

Tôi liếc nhìn lên lầu, nghĩ xem mình có thể leo lên được không, nhưng không được, nếu tôi di chuyển, bố tôi sẽ nhìn thấy, tôi rất hối hận lúc nãy không nhanh chóng leo lên trong khi ông đang đi vòng ra phía sau tòa nhà. Lúc này, tôi sợ toát mồ hôi, ông ấy đang từ từ tiến dần về phía tôi, tôi nép ở trên lầu nhìn xuống, không dám cử động.

Tâm trí tôi đang quay cuồng, tôi sẽ kiếm cớ gì nếu ông ấy phát hiện ra tôi? Hay là quỳ xuống đất cầu xin ông ấy, hứa không nói ra bí mật của họ? Hay giả vờ mất trí nhớ, giả vờ điên?

Bước chân của bố đã bước lên bậc đầu tiên, bậc thứ hai…

Tôi gần như không thể kiềm chế được sắp hét lên.

“Meo…” Một con mèo rừng đen tuyền nhảy qua bậc thang và nhanh chóng biến mất trong bóng tối.

“Là mèo!” Giọng nói già nua hít một hơi, bình tĩnh nói.

Bố tôi không nói gì và cũng không cử động.

Tôi nín thở và bất động.

Tôi biết bố tôi là người thận trọng hơn ai hết và tính tình rất đa nghi.

Dường như cả thế kỷ đã trôi qua trước khi tôi nghe thấy tiếng bước chân của cha tôi đi xuống cầu thang, ông bước đi nhẹ nhàng với sự thận trọng thường ngày, nhưng rõ ràng là ông đã thoải mái hơn nhiều.

“Tôi về đây.” Bố nói xong liền đi về phía chiếc Audi trong sân rồi phóng nhanh đi.

Tôi cứng người đợi cho đến khi bóng dáng mảnh khảnh với giọng nói già nua cũng rời đi rồi mới từ từ đứng thẳng lên.

Tôi phải làm gì nếu bố tôi quay lại và phát hiện tôi không có ở nhà? Lồng n.g.ự.c vừa mới được thư giãn của tôi lại như thắt lại.

Loading...