Trà xanh đừng hòng xen vào cuộc sống của tôi ! - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-10-28 21:42:04
Lượt xem: 71
Bạn cùng phòng đại học của tôi , Nghê Hạ, có một đứa em gái, tên là Nghê Thu.
Cô ta luôn lải nhải bên tai tôi rằng:
“Chị Ôn Linh, hâm mộ chị có người yêu đẹp trai như vậy thật đó, tương lai người yêu em đẹp trai bằng nửa Chu Thần Hi thì tốt rồi.”
Tôi còn chưa nói gì, Nghê Hạ đã phóng ánh mắt hình viên đạn tới:
“A Thu, em để tâm vào học hành đi, đừng nghĩ mấy thứ linh tinh nữa.”
Nghê Thu chu môi, giả bộ giận dỗi:
“Chị, rốt cuộc chị là chị ruột của ai thế? Em chỉ nói thôi mà, đâu có yêu đương thật.”
Nghê Hạ nhíu mày, giáo dục em gái:
“Vậy em cũng không cần phải nói mãi về bạn trai Ôn Linh trước mặt cậu ấy chứ hả? Hiểu chuyện tí được không?”
Nghê Thu tủi thân nhìn tôi:
“Chị Ôn Linh, xin lỗi chị, em nói đùa thôi, chị không để ý chứ?”
Tôi nói một câu chặn họng Nghê Thu luôn:
“Có để ý đấy, lần sau em đừng nói nữa.”
“....” Nghê Thu mặt lúc đỏ lúc trắng, ra trò bị oan ức lắm, xoay người bỏ đi.
Tiết Thất Tịch, đúng vào ngày chủ nhật.
Chu Thần Hi hẹn tôi đi ăn cơm Tây, cái quán bọn tôi đi đang rất hot.
Hai đứa lấy số, ngồi ở khu chờ đợi đến số.
Xếp hàng gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng sắp tới lượt bọn tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tra-xanh-dung-hong-xen-vao-cuoc-song-cua-toi/chuong-1.html.]
Chu Thần Hi nói anh ấy đi toilet chút, bảo tôi chờ anh.
Qua mấy phút, một bóng dáng quen thuộc đi về phía tôi.
Nghê Thu hôm nay mặc một bộ váy liền màu trắng ra cái vẻ thiếu nữ mối tình đầu, cô ta cười duyên nói:
“Chị Ôn Linh, nghe nói quán cơm Tây này ngon lắm, tiếc là em không lấy được số, hai người có thể mang em theo không ạ? Em sẽ tự trả phần mình.”
Tôi bị lời của Nghê Thu làm choáng luôn, tôi từ chối:
“Em không biết hôm nay là lễ tình nhân à?”
Nghê Thu vặn lại tôi:
“Chị Ôn Linh, em chỉ muốn ăn cơm Tây thôi, không có ý gì khác, có phải chị nghĩ nhiều rồi không?”
“....” Tôi sầm mặt, có hơi không vui.
Chu Thần Hi đi tới, dắt tay tôi, hỏi tôi có chuyện gì.
Nghê Thu nhìn chằm chằm vào Chu Thần Hi, giọng điệu mang theo ba phần tủi thân:
“Đàn anh, em không lấy được số, vốn định gộp một bàn với hai người, nhưng chị Ôn Linh có vẻ không vui, thôi vậy…
Mặt Chu Thần Hi đen lại.
Anh còn trực tiếp hơn tôi, diss luôn:
“Không lấy được số cô không biết đổi quán khác mà ăn à?”
Nghê Thu đong đầy nước mắt, bỏ lại một câu:
“Xin lỗi….”
Rồi cô ta tủi tủi bỏ đi.