Trà xanh muốn cướp bạn trai của tôi - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-10-28 22:10:24
Lượt xem: 107
Khi vừa mở cửa phòng ký túc xá tôi liền thấy cô bạn cùng phòng Khương Nghiên đang mặc chiếc váy Chanel mà tôi vừa mới mua hai ngày trước, đứng trước gương điệu đà tạo dáng.
Ngoài ra còn có cô bạn thân của Khương Nghiên - Trần Dung Dung đứng bên cạnh giúp cô ả chỉnh lại tà váy, miệng luôn tấm tắc khen ngợi.
“Cậu mặc bộ này còn đẹp hơn Trình Nặc nhiều.”
Khương Nghiên ngượng ngùng cúi đầu, đẩy nhẹ Trần Dung ra, thấp giọng đáp lại.
“Cậu đừng nói vậy, nếu để Nặc Nặc nghe được, cậu ấy sẽ không vui đâu.”
“M-ẹ nó, con nhỏ đấy không vui thì làm gì được nhau! Bây giờ là thời đại tự do ngôn luận, một đứa như nó có quyền quản lý hết được hả?”
Dường như Khương Nghiên đồng tình với lời Trần Dung Dung nói, lại thay đổi một vài động tác khác.
Nụ cười của cô ta đông cứng lại ngay khi ánh mắt đối diện với tôi khi nhìn ra hướng cửa, trông cô ả lúc này hệt như một tên hề hài hước.
“Nặc Nặc... Xin lỗi cậu, do tớ thấy chiếc váy này đẹp, cho nên mới mặc thử để ngắm một chút.”
Khương Nghiên cứ như một đứa trẻ bị bắt tại trận khi nó đang làm ra mấy hành động sai trái, khuôn mặt tràn đầy vẻ ngây thơ không biết nên làm thế nào, nếu chỉ mới nhìn qua trông cô ta vừa trông yếu đuối lại vô tội.
Phải nói rằng Khương Nghiên sở hữu một khuôn mặt có thể dễ dàng khơi dậy ý muốn bảo vệ của người khác.
Không có nhiều thời gian để nói mấy lời vô nghĩa với cô ả, tôi cầm chiếc túi xách trên tay rồi đi dạo quanh cô ta một vòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tra-xanh-muon-cuop-ban-trai-cua-toi/chuong-1.html.]
“Đẹp thì có đẹp, nhưng cô không cảm thấy nó có hơi chật hả?”
So với tôi thì Khương Nghiên có phần thừa cân hơn, còn vòng một thì lớn hơn tôi 1 cup. Bộ váy cô ta đang mặc bị kéo căng đến mức các đường chỉ may bị lộ hết ra ngoài.
Cô ả cúi đầu, nước mắt lập tức chảy dài trên mặt, bộ dạng cứ như tôi đang bắt nạt cô ta vậy.
Trần Dung Dung vội vàng đi tới, kéo Khương Nghiên ra phía sau lưng của mình, y như dáng vẻ gà m-ẹ bảo vệ gà con, cô ta nghiêng đầu mắng tôi.
“Không phải chỉ là mặc quần áo của mày thôi sao? Sao mày có thể vô lý đến mức không bỏ qua cho cậu ấy được vậy?”
Bộ tôi có nói mấy câu kiểu như không bỏ qua cho Khương Nghiên hả? Chỉ vì cô ả khóc thì có thể đem đạo đức vứt hết luôn? Mấy lời vừa ăn cắp vừa la làng này thật sự khiến tôi cạn lời luôn rồi.
Tôi là một người ăn nói vụng về, không giỏi cãi nhau với kiểu người đanh đá như Trần Dung Dung, hơn nữa chiếc váy giá kia chỉ đáng giá ba vạn, tôi hoàn toàn không để tâm đến.
“Bỏ đi, tôi cũng không muốn tranh cãi với các người. Chỉ là một cái váy thôi mà, nếu cô thích thì tôi có thể cho cô.”
Trần Dung Dung bĩu môi, lời nói đầy chua ngoa.
“Có một người bạn trai giàu có tốt thật ha, chiếc váy đắt tiền như vậy mà chỉ cần nói đưa liền đưa ngay.”
Cô ta nhìn đến chiếc túi Hermes tôi vừa đặt lên bàn, ánh mắt không giấu được sự ghen tỵ.
“Ồ, lại là quà bạn trai tặng. Đúng là tốt số thật đó.”