Trà xanh muốn cướp bạn trai của tôi - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-10-28 22:11:51
Lượt xem: 33
Đây chính là cảnh tượng mà Trần Dung Dung cùng Thái Lâm nhìn thấy khi hai người họ mở cửa phòng ra.
“Nghiên Nghiên, cậu không bị sao chứ. Mau đứng lên đi!”
Trần Dung Dung bước nhanh đến đỡ Khương Nghiên đang nằm sõng soài trên mặt đất dậy, sau đó hằn học liếc nhìn tôi một cái.
“Có chuyện gì không thể nói đàng hoàng sao? Mày dựa vào cái thá gì mà dám ra tay đ-á-nh người?”
Tôi lấy điện thoại ra, nói:”Ồ, nếu đã như vậy thì gọi điện báo cảnh sát đi.”
Nếu như không thể diễn kịch được như cô ta thì cứ giao hết mọi chuyện cho cảnh sát xử lý thôi.
Khương Nghiên không dự đoán được tôi sẽ phản ứng như vậy, cô ả ngập ngừng rồi tỏ ra vẻ là một người hiểu chuyện,”Chuyện này không thể trách Nặc Nặc được, là do tớ đã làm sai. Tớ và Diệp Khinh Châu...”
Cô ta cắn môi dưới, điệu bộ sợ hãi, nguớc mắt lên rồi nói:”Đều là lỗi của tớ, Nặc Nặc tức giận cũng là chuyện dễ hiểu. Không cần phải báo cảnh sát đâu. Nặc Nặc, tớ không trách cậu đâu.”
Với khả năng diễn xuất đỉnh cao này, Khương Nghiên không gia nhập giới giải trí đúng thật là một điều đáng tiếc mà.
“Cô không trách tôi? Đúng là cô không thể đổ hết mọi tội lỗi lên đầu của tôi được! Trước đây thì cướp bạn trai của tôi, bây giờ lại vu oan giá họa cho tôi.”
“Tôi nghĩ chúng ta vẫn nên báo án, để cảnh sát điều tra vụ này, xem dấu tay trên mặt của cô có phải là do tôi tát hay không.”
Khương Nghiên khóc càng dữ dội hơn, cô ả né khỏi Trần Dung Dung, đi đến túm lấy ống tay áo của tôi rồi mở miệng nói xin lỗi.
“Nặc Nặc, tớ sai rồi. Xin lỗi, xin lỗi cậu, cậu tha thứ cho tớ được không...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tra-xanh-muon-cuop-ban-trai-cua-toi/chuong-10.html.]
Nói rồi cô ta quỳ gối xuống.
Người này đúng là kiểu người nhu nhược.
Trần Dung Dung bước đến, kéo Khương Nghiên lên, vẻ mặt không thể tin, nói:”Nghiên Nghiên, cậu đang làm gì vậy! Tại sao lại phải quỳ trước con nhỏ đấy!”
“Rõ ràng là con khốn ấy đã ra tay đ-á-nh cậu! Nó muốn báo cảnh sát thì cậu cứ để cho nó báo đi!”
Tôi nhướng mày, cố ý hù dọa Khương Nghiên,”Được đó. Để cảnh sát đến đây kiểm tra xem trên mặt của cô có lưu lại dấu vân tay của tôi không. Xem rốt cuộc có phải là do tôi đã đ-á-nh cô hay không.”
Khương Nghiên bị lời nói của tôi dọa sợ, huyết sắc trên môi cũng tái đi, khiến cho vết sưng tấy đỏ trên mặt càng thêm dữ tợn hơn.
Cô ta cắn môi dưới, nhắm mắt lại và bắt đầu thú nhận hết mọi chuyện.
“Không phải, người đ-á-nh tớ không phải là Trình Nặc.”
“Là do tớ sợ cậu ấy sẽ trách tớ, cho nên tớ đã tự đ-á-nh chính mình.”
Trần Dung Dung sững người đứng yên một chỗ, vẻ mặt không thể tin được mà nhìn Khương Nghiên.
Người vẫn luôn giữ im lặng từ nãy đến giờ, Thái Lâm vội lên tiếng hòa giải,”Đều là người cùng phòng, ngẩng đầu lên không thấy, cúi đầu xuống liền gặp. Nếu Nghiên Nghiên đã xin lỗi thì chúng ta bỏ qua chuyện này đi được không. Nặc Nặc, cậu thấy sao?”
Vốn dĩ tôi cũng chỉ định dọa Khương Nghiên nên nghe lời Thái Lâm nói liền gật đầu đồng ý.
"Nếu cô thích Diệp Khinh Châu thì tôi có thể đưa hắn ta cho cô, chỉ là về sau đừng giở trò như hôm nay nữa".