Trà xanh muốn cướp bạn trai của tôi - Chương 18
Cập nhật lúc: 2024-10-28 22:13:09
Lượt xem: 58
Tôi gọi điện cho m-ẹ rồi kể hết đầu đuôi mọi chuyện, nghe xong bà tức giận đến mức đập tay lên bàn.
“Chuyện quái gì thế! Bọn họ nghĩ mình là ai mà dám bắt nạt con gái cưng của m-ẹ. Bây giờ m-ẹ sẽ gọi cho hiệu trưởng trường của con đây!”
Gia đình chúng tôi đã quyên góp rất nhiều tiền cho việc từ thiện, trong đó học bổng dành cho học sinh nghèo và tiền thưởng cho học sinh xuất sắc của trường đều có phần của gia đình tôi đóng góp.
Ngoài ban lãnh đạo nhà trường ra thì không ai biết chuyện này.
Hiệu trưởng và phó hiệu trưởng rất nhanh đã có mặt.
Ông ấy mất kiên nhẫn nhìn m-ẹ của Diệp Khinh Châu và của Khương Nghiên khóc lóc la lối om sòm nhưng vẫn lịch sự mời họ vào văn phòng của hiệu trưởng.
Cho đến khi trở ra, cả hai người bọn họ đều ủ rũ.
Bởi vì làm ảnh hưởng đến môi trường học tập của trường nên cả Diệp Khinh Châu và Khương Nghiên đều bị buộc phải thôi học.
Không biết khi đó hiệu trưởng đã nói gì với họ, nhưng cũng kể từ lần đó thì hai bà m-ẹ không dám đến trường chúng tôi gây rối thêm lần nào nữa.
Sau khi Diệp Khinh Châu cùng Khương Nghiên rời đi, tôi cũng dọn ra khỏi ký túc xá.
Thủ tục chuyển phòng hoàn tất, tôi tìm được vài người bạn cùng phòng hợp ý nhau.
Mọi chuyện đều đã kết thúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tra-xanh-muon-cuop-ban-trai-cua-toi/chuong-18.html.]
Lần tiếp theo tôi nghe được tin về Diệp Khinh Châu và Khương Nghiên là của nửa năm sau trên một bản tin xã hội: Vụ án cố ý g.i.ế.c người.
Sau khi bị thôi học, Khương Nghiên bị m-ẹ đưa về quê, còn tìm cho cô ta một mối hôn sự.
Nghe nói nhà trai là một ông già độc thân ngoài năm mươi, đối phương còn đưa cho nhà của Khương Nghiên lễ hỏi trị giá hai mươi hai vạn.
Nếu nói khó nghe hơn thì chính là đem bán con gái của mình.
Dĩ nhiên là Khương Nghiên không chấp nhận cuộc hôn nhân đó, nhân lúc người nhà không chú ý thì cô ta đã bí mật chạy trốn.
Do không còn nơi nào để đi nên cô ả đã tìm đến chỗ của Diệp Khinh Châu, cô ta cảm thấy bản thân có kết cục như ngày hôm nay tất cả đều là lỗi của Diệp Khinh Châu.
Trong nửa năm này, hai người bọn họ thường xuyên cãi nhau, oán trách lẫn nhau.
Lại sau đó, t.h.i t.h.ể của Khương Nghiên được phát hiện trong căn phòng trọ bọn họ thuê. Hung thủ đúng là Diệp Khinh Châu.
Tôi rùng mình, cảm thấy may mắn vì bản thân không còn dây dưa gì với anh ta nữa, đồng thời cũng cảm thấy đau lòng thay cho Khương Nghiên.
Ánh mặt trời đang chiếu sáng, nhưng Khương Nghiên không bao giờ có thể nhìn thấy được nữa.
Sinh mệnh của người con gái ấy đã vĩnh viễn dừng lại ở tuổi hai mươi mốt.
Nếu không phải một lòng luôn ôm vọng tưởng gả cho kẻ có tiền, cuộc đời của Khương Nghiên, đáng ra có thể rất dài...
HOÀN.