Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà xanh muốn cướp bạn trai của tôi - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-10-28 22:11:12
Lượt xem: 18

Bẵng đi chừng một, hai tiếng sau, đột nhiên tôi nhớ ra mình đã để quên củ nhân sâm rừng ở tủ bảo quản trong căn hộ kia.

 

Tuy rằng tuổi thọ của nó không cao nhưng dù sao cũng là nhân sâm quý thuần khiết của núi Trường Bạch.

 

Tôi gọi điện cho Diệp Khinh Châu, định bảo anh ấy lấy đi cho m-ẹ của anh dùng, nhưng gọi đến bốn năm cuộc cũng không có người nghe máy.

 

Mất kiên nhẫn, tôi trực tiếp lái xe đến căn hộ của mình.

 

Ở bãi đậu xe ngầm, tôi nhìn thấy chiếc Ferrari Diệp Khinh Châu vừa mới lái đi khi nãy.

 

Trước khi đi Diệp Khinh Châu còn nói với tôi anh ấy sẽ túc trực bên giường bệnh để chăm sóc cho m-ẹ của mình.

 

Tôi ôm một bụng nghi ngờ đi lên lầu, khoảnh khắc khi mở cửa phòng ngủ ra, mọi niềm tin của tôi với người đàn ông ấy đều sụp đổ.

 

Diệp Khinh Châu không nghĩ tôi sẽ đến chỗ này, biểu cảm trên khuôn mặt điển trai của anh ta vừa kinh ngạc xen lẫn hoảng loạn.

 

Khương Nghiên ở bên cạnh thì hét lên một tiếng, vội vàng kéo tấm drap trải giường để che chắn cơ thể của mình lại.

 

Cái mùi tanh hôi luẩn quẩn trong không khí mãi chưa tan đi hết. Cái mùi đó bay đến hướng tôi khiến tôi thấy buồn nôn.

 

“Em hãy nghe anh giải thích đã...”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tra-xanh-muon-cuop-ban-trai-cua-toi/chuong-6.html.]

Ngay khi Diệp Khinh Châu mới mở miệng, giây tiếp theo, Khương Nghiên cả người đang quấn tấm drap trải giường từ trên giường "Ầm" một tiếng, quỳ xuống trước mặt tôi.

 

Cô ả khóc như hoa lê đới vũ.

 

“Nặc Nặc, tớ và Khinh Châu là yêu nhau thật lòng. Xin cậu hãy tác hợp cho chúng tớ.”

 

Tôi bị cô ta chọc cười. Đến một câu tôi còn chưa nói nhưng bây giờ lại thành kẻ xấu chia uyên rẽ thúy.

 

Hơn nữa không phải chính cô ả mới là người chen chân vào mối quan hệ của chúng tôi hay sao?

 

Có thể do chịu cú sốc quá lớn mà tôi lại có thể giữ được bình tĩnh đến lạ thường.

 

Cố gắn kìm nén cảm giác ghê tởm trong lòng, tôi nhìn về hướng Diệp Khinh Châu đang luống ca luống cuống ngồi trên giường.

 

“Năm phút, thu dọn đồ đạc rồi xéo ra ngoài.”

 

Khương Nghiên ngừng khóc, hết nhìn tôi rồi lại nhìn Diệp Khinh Châu mấy lần, cô ả cắn môi dưới, bộ dạng giống như một con thỏ nhỏ bị người khác chọc điên, sẵn sàng cắn người.

 

“Tớ có thể đi, nhưng đây là nhà của Khinh Châu. Cậu có quyền gì mà bảo anh ấy phải ra ngoài?”

 

“Trình Nặc, cậu đừng có mà quá đáng!”

 

Tôi quá đáng sao?

Loading...