Trắc Phi - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-07-29 09:42:35
Lượt xem: 381
Thái Tử và Thái Tử Phi rất mực ân ái, nhưng ta lại là Trắc Phi của Thái Tử.
Thật xui xẻo.
Thái Tử phi tên là Đặng Quản Quản, cùng sinh một ngày với ta, vào ngày bắt đồ vật, chúng ta cùng bắt được túi thơm do Thái hậu ban cho, Thái Tử chọn nàng ta.
Ta ghen tị muốn chết...
Không phải vì Thái Tử tốt đẹp gì, mà là thua Đặng Quản Quản, thật nhục nhã cho Trang gia.
Dù sao người xinh đẹp là ta, người được Thái hậu yêu thích là ta, người đoan trang thùy mị, được người đời khen ngợi cũng là ta, Thái Tử mắt mờ, lại thích Đặng Quản Quản không cầu tiến!
Đây là đạo lý gì?!
Khi biết tin, ta tức giận gầm thét, nương ta bịt miệng ta lại, cảnh cáo ta không được gây sự, càng không được dùng thủ đoạn ác độc với Đặng Quản Quản.
Hina
Ta càng không nghe.
Chẳng phải bọn họ ân ái sao? Chẳng phải cầm sắt hài hòa sao?
Ta gia nhập, mọi người cùng nhau! Ai cũng đừng mong tốt lành!
Tháng ba mùa xuân, mưa phùn lất phất, khắp nơi bùn lầy.
Ta và Đặng Quản Quản xuất giá cùng ngày.
Đặng Quản Quản mặc giá y đỏ rực, đoàn rước dâu đông đúc, từ trong thành kéo ra ngoài thành.
Trong lúc pháo hoa vang rộn ràng, ta ngồi kiệu nhỏ đung đưa từng bước, vào cửa hông không ai để ý, phu kiệu là một kẻ què, đung đưa khiến ta suýt nôn bữa sáng.
Nhưng ta không quan tâm điều này, trên đời không có chuyện Trang Hiền Thục bị oan ức, sớm muộn gì ta cũng sẽ trả lại đầy đủ.
Vừa vào phòng, thấy Thái Tử ngồi bên giường chờ ta.
Lông mày như sao, mũi cao, đôi môi mỏng đặc biệt lạnh lùng.
Ta không ngờ hắn ta đến thăm ta trước, ngượng ngùng gọi: "Thái Tử ca ca~"
Cảm giác buồn nôn vừa nén xuống lại dâng lên.
Chưa kịp nói câu nào, Thái Tử đã đứng dậy, nhìn ta bằng ánh mắt sắc lạnh: "Trang Hiền Thục, nếu ngươi an phận thủ thường, bản điện sẽ cho ngươi dưỡng lão. Nếu Quản Quản thiếu một sợi tóc, ta sẽ hỏi tội ngươi."
Phì!
Đi mà dưỡng lão.
Ta còn muốn cho ngươi và nàng ta dưỡng lão, đồ c.h.ế.t yểu!
Ta lau nước mắt, cúi đầu không nói. Bất cứ lúc nào, giả vờ yếu đuối là vũ khí tốt nhất của ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trac-phi/chuong-1.html.]
Thái Tử còn bận làm lễ bái đường, hừ lạnh một tiếng bỏ đi.
Không ngoài ý muốn, đêm nay ta ở phòng không.
Tối, ta nằm trên giường, nghe lũ người ngoài kia cố ý làm nhục ta: "Thái Tử và Thái Tử phi thanh mai trúc mã, đôi lứa xứng đôi, có người nào so được."
Bọn họ hiểu gì đâu.
Nói về "tình bạn" của ba chúng ta, có nói ba ngày ba đêm cũng không hết.
Từ nhỏ ta đã biết mình có một Thái Tử ca ca, ngọc thụ lâm phong, tài hoa xuất chúng, để xứng đôi với hắn ta, ta nỗ lực trở thành tài nữ được người người khen ngợi ở kinh thành.
Đến năm ba tuổi, Thái Tử ca ca được hai viên kẹo, trước mặt ta đều cho Đặng Quản Quản, ta hắc hoá, từ đó coi Đặng Quản Quản là kẻ thù suốt đời.
Năm năm tuổi, Đặng Quản Quản nghịch ngợm leo lên giả sơn. Ta đẩy nàng ta một cái, nàng ta ngã đập đầu xuống đất, ta đẩy quá mạnh, rơi xuống hồ sâu không thấy đáy.
Sau đó Thái Tử ôm Đặng Quản Quản thương xót, ta như con chuột lột từ hồ bò lên, không ai quan tâm.
Từ đó ta học bơi.
Mười tuổi, săn b.ắ.n hoàng gia, ta lén đổi túi thơm của Đặng Quản Quản, khiến con ngựa nhỏ của nàng ta phát điên, sau đó nó xông vào khán đài, đá đổ đĩa hạt dưa của ta, còn đá ta một cái.
Đặng Quản Quản không hề hấn gì, từ đó về sau.
Ta học cưỡi ngựa.
Mười tám tuổi, hội thơ xuân, ta kéo một đám người, châm biếm Đặng Quản Quản thiếu văn hóa, còn bỏ thuốc xổ vào rượu của nàng ta. Sau đó Thái Tử đến, xót xa không muốn Đặng Quản Quản bị phạt rượu, uống thay nàng ta, cảnh cáo nhìn ta một cái. Nhưng tỳ nữ vụng về, cũng cho ta một chén, hôm đó Đặng Quản Quản ngồi ăn uống, ta và Thái Tử giành nhau nhà xí đến sứt đầu mẻ trán.
Từ đó ta không chỉ ghét Đặng Quản Quản, còn ghét Thái Tử, nghĩ đến hai người ta ghét nhất ân ái, ta thấy khó chịu.
Đêm đó, ta nghe tiếng pháo nổ ngoài cửa sổ, trống kèn vang dội, bất ngờ ngủ ngon một giấc.
Còn lũ kẻ ngồi lê đôi mách kia, ta bảo tỳ nữ thân tín Sa Nhân cột mười con gà trước cửa phòng bọn họ, gáy đến sáng.
Theo lệ, ngày thứ hai vào cửa, phải dâng trà Đặng Quản Quản.
Ta đặc biệt dậy sớm, trang điểm đậm, hoa lệ đi đến chỗ Đặng Quản Quản.
Sa Nhân lạnh lùng báo: "Tiểu thư, nô tỳ bỏ thuốc độc vào trà rồi, đảm bảo không màu không mùi, thần tiên cũng không phát hiện được."
Ta nói: "Làm tốt lắm."
Ta cũng không nhớ đây là lần thứ mấy mưu hại Đặng Quản Quản, từ đầu đến cuối, ta luôn tin rằng, cơ hội luôn dành cho người có chuẩn bị!
Kết quả, Đặng Quản Quản không dậy.
Trong đại sảnh rộng lớn, ta và tỳ nữ nhìn nhau. Tỳ nữ của nàng ta mỉm cười, chỉ nói một câu: "Mời Trắc Phi nương nương dùng trà."
Ta nhìn chén trà có độc trước mặt, uống không được, không uống cũng không được, đành phải đứng dậy bỏ đi.