TRÂN CHÂU QUANG - Chương 02
Cập nhật lúc: 2024-08-14 12:50:22
Lượt xem: 701
2
"Lý Trân Châu, ngươi còn muốn nam nhân nữa không?" Bà mối Triệu vỗ vỗ cửa, "Không cần tiền."
Không cần tiền thì là thứ tốt gì chứ?
"Làng trên xóm dưới có tiếng là tướng công mặt trắng, tay không thể xách, vai không thể gánh, bẩm sinh là người có thể trở thành phò mã."
Vậy thì là người tốt gì chứ?
Ta mở cửa, nhìn thấy mặt nam nhân kia, lời định từ chối lại nuốt trở vào:
"Muốn, muốn chứ."
Người ta càng thiếu thứ gì, lại càng muốn thứ đó.
Ta không nói được lời hay ho nào, nam nhân trước mắt sinh ra đã có dáng vẻ của một quân tử, như một bức tranh thủy mặc đẹp đẽ, vừa mở ra liền thổi đến một cơn gió mát mẻ từ thư viện.
Lúc bà mối Triệu nói chuyện, hắn khẽ cúi người chào, khi ngước mắt nhìn thấy ta, tai còn đỏ bừng lên.
Bộ dạng nho nhã này, làm ta nhìn chằm chằm.
Gia đình Lý Trân Châu ta ba đời cũng không ai đọc sách.
Bà mối Triệu bất an nhìn tiểu tướng công một cái, lau mồ hôi, nhét khăn vào trong áo.
"Thẩm Đồng Quang, không thê không phụ không mẫu không nợ, hai mươi lăm, biết vài chữ."
"Lý Trân Châu, không phụ không mẫu không nợ, nam nhân trước đó thành tiên bỏ đi rồi, sau này chắc chắn cũng không quay lại." Ta gãi đầu, "Ta biết nuôi heo trồng trọt, ngươi ở nhà quét dọn may vá đọc sách, chúng ta cứ sống tốt như vậy, ngươi thấy được không?"
Đôi mắt chứa tình kia của hắn khẽ cười gật đầu.
Cười đến nỗi ta như đạp trên bông, lâng lâng.
"Vậy là xong chuyện rồi." Bà mối Triệu thở phào nhẹ nhõm.
"Dì Triệu, tiền mai mối này..."
"Không cần, không cần đâu."
Ta còn đang thắc mắc sao bà mối Triệu keo kiệt lại không lấy tiền, bà ấy đã vội vàng cáo từ rồi.
Ta nhìn Thẩm Đồng Quang.
Cái eo thon này nhìn càng thấy thuận mắt.
Có chỗ nào kém hơn Tạ Vô Trần?
Ta hài lòng gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tran-chau-quang/chuong-02.html.]
Bụng của Thẩm Đồng Quang đúng lúc này kêu lên.
Hắn lại đỏ mặt.
Ta thấy mỹ nhân đói bụng, vội xắn tay áo:
"Ta đi nấu cho ngươi một bát canh mì vằn thắn, lại đập hai quả trứng gà."
Thẩm Đồng Quang ăn cũng nho nhã lại đẹp mắt.
Hắn ăn sạch sẽ, đến mức bát như không cần rửa.
Khi phát hiện ta đang nhìn hắn, hắn còn ngượng ngùng lau lau khóe miệng.
Không giống Tạ Vô Trần và Thi Vũ.
Tạ Vô Trần phải tích cốc*, luôn nói đồ ăn ta nấu có mùi thối.
*Là một thuật ngữ trong y học cổ truyền Trung Quốc và tu luyện nội tâm, có nghĩa là "kiêng ăn ngũ cốc" hoặc "nhịn ăn để thanh tẩy cơ thể."
Thi Vũ sợ béo, chọn chọn lựa lựa, chỉ ăn một chút rau.
Buổi tối, ta vui vẻ nằm trên giường tính toán sau này sẽ sống thế nào.
Thẩm Đồng Quang biết chữ thật tốt, sau này ghi sổ ta không phải vẽ tranh nữa rồi.
Nhưng nếu hắn không muốn giúp ta ghi sổ thì sao?
Tạ Vô Trần thì hiểu được, nhưng lại không muốn giúp ta.
Bốn năm trước, Trương mặt rỗ thu mua trứng gà lừa ta, gạt mất nửa giỏ trứng, ta khóc về nhà, Tạ Vô Trần chỉ lạnh lùng nhìn ta một cái:
"Muốn trách thì trách ngươi ngu ngốc."
"Tại sao người khác lại không bị lừa?"
Ta đã nói với Tạ Vô Trần, ta không phải bẩm sinh đã ngu ngốc, năm ta năm tuổi bị một trận sốt cao, từ đó ta không còn thông minh nữa.
Bán đồ bị người ta lừa, không bán cũng bị lừa.
Ba năm trước, ta bán hai con gà, về nhà thấy một người ăn mày toàn thân ghẻ lở nằm đó xin ăn, lòng không nỡ, ta cho lão một nửa số tiền bán gà.
Tạ Vô Trần thấy vậy, cười lạnh: "Đó là một kẻ lừa đảo, ngươi nhìn vết ghẻ trên người lão đều là màu vẽ, chỉ cần mưa là trôi mất."
Ta thở phào nhẹ nhõm, nhìn bóng dáng khập khiễng của người ăn mày:
"Vậy thì tốt, không bị bệnh thì tốt. Nếu không chắc đau lắm."