Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRÂN CHÂU QUANG - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-08-14 13:02:00
Lượt xem: 2,074

Ta rất ngạc nhiên khi Tạ Vô Trần ra mặt vì ta.

 

Hắn đã nói rằng mình muốn xa rời xa trần duyên, nên không thể có bất kỳ mối liên hệ nào với người khác.

 

"Đa tạ, nhưng ta không cần nữa."

 

"Ngươi không phải rất để tâm sao..."

 

Thì ra hắn luôn biết.

 

Biết rằng ta rất để ý chuyện bị lừa mất trứng.

 

Ta nhìn thanh kiếm sau lưng hắn và bộ y phục không một chút bụi bẩn trên người.

 

Ta nghĩ có lẽ hắn chỉ nói một câu với Trương mặt rỗ, đối phương đã cung kính mà trả lại trứng cho hắn.

 

Thì ra những việc ta mong muốn nhưng không thể đạt được, đối với hắn lại nhẹ nhàng như vậy.

 

Không hiểu sao, nhớ đến quá khứ, ta lại thấy buồn.

 

"Tạ Vô Trần, ngươi có làm gì ta cũng sẽ không giao Thẩm Đồng Quang cho ngươi."

 

"Nhưng hắn đang lừa ngươi." Tạ Vô Trần nhấn mạnh, "Ta không định đổi Thẩm Đồng Quang lấy ngươi, ta là..."

 

Hắn suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định mở lời:

 

"Thẩm Đồng Quang tính riêng, còn ngươi là tình kiếp của ta, ta đã hiểu tình yêu chân thành từ ngươi, ta muốn trả lại tình yêu đó cho ngươi, chúng ta sẽ làm phu thê một đời.”

 

"Chặt củi, nuôi gà, đi chợ với ngươi, những gì hắn làm được ta cũng làm được, thậm chí còn tốt hơn."

 

Khác hẳn với sự lạnh lùng và kiêu ngạo năm năm trước.

 

Khi nói những lời này, tai của Tạ Vô Trần cũng đỏ lên.

 

Hắn nhận ra tình cảm muộn màng, thì sao chứ?

 

Năm năm qua, ta không oán hắn lạnh nhạt, cũng không oán hắn xem thường ta.

 

Ta đã cứu hắn, đã theo đuổi hắn suốt năm năm.

 

Nhưng tình cảm không phải là thứ có thể mua bán ép buộc, trên đời này không có đạo lý bên này bỏ công, bên kia phải chấp nhận.

 

Hắn không nợ ta.

 

Hắn có thể không cần trái tim của ta.

 

Nhưng hắn không nên giẫm đạp lên nó như thế.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tran-chau-quang/chuong-11.html.]

"Tạ Vô Trần, ta không muốn làm kẻ ngốc, ta cũng muốn xinh đẹp và thông minh như Thi Vũ.”

 

"Ngày đó ngươi hỏi ta vì sao không lừa người khác mà chỉ lừa ta, ta đã nghĩ thông rồi.”

 

"Trên thế giới này có tiên thì có phàm, có người làm người thông minh, thì cũng phải có người làm kẻ ngốc.”

 

"Thẩm Đồng Quang tốt với ta, ta nguyện làm kẻ ngốc.”

 

"Ta nguyện để hắn lừa."

 

Đến khi rơi vào bốn chữ "ngươi tình ta nguyện", mọi lý lẽ và toan tính trên thế gian đều trở nên vô nghĩa, không thể tính toán được nữa.

 

Tạ Vô Trần mãi không nói nên lời, ánh mắt hắn nửa phần là do dự, nửa phần là mơ màng.

 

Hắn cuối cùng nhận ra rằng, hắn nợ ta một lời xin lỗi.

 

"... Xin lỗi, trước kia ta không nên nói ngươi như vậy."

 

"Không sao, ngươi đã cứu Đại Hoàng, sớm đã không còn nợ gì ta rồi."

 

Ta không muốn hận hắn.

 

Giống như lo lắng liệu chuồng gà có bị gió bắc thổi mở, một lần lại một lần dậy vào đêm đông.

 

Như vậy thật mệt mỏi.

 

Thẩm Đồng Quang căng thẳng kéo tay áo ta:

 

"Trân Châu, ta sẽ không bao giờ lừa nàng nữa, ta thề."

 

11

Một mùa đông trôi qua, lại là mùa xuân tươi đẹp đầy hoa đào trong thôn.

 

Trong làng mở một trường học, Thẩm Đồng Quang thật sự trở thành tiên sinh dạy học.

 

Tạ Vô Trần cũng ở lại thôn Lý Gia, mở một y quán từ thiện, khám bệnh và bốc thuốc cho dân.

 

Thi Vũ đến tìm vài lần, nhưng không khuyên được hắn về.

 

"Ta muốn ở đây để tự hỏi lòng mình, tìm đạo của mình, kiềm chế sự kiêu ngạo và vô lễ của mình." Tạ Vô Trần nói, "Giờ ta đã hiểu ý của sư tôn."

 

Khi quả mơ xanh xuất hiện trên cành cây, ta và Thẩm Đồng Quang đã tổ chức lại hôn lễ lần nữa.

 

Khách khứa tới dự vẫn còn ám ảnh khi nhìn thấy Tạ Vô Trần bên cạnh.

 

Tạ Vô Trần chữa bệnh cứu người, thanh kiếm kia đã lâu không dùng.

 

Hắn mặc áo vải, chân đi giày cỏ, thoạt nhìn không giống người tu đạo.

Loading...