Triệu Vân Thư - 11
Cập nhật lúc: 2024-11-01 15:57:07
Lượt xem: 192
16. Góc nhìn của Tạ Duẫn
Ta chưa từng nói với ai, rằng ngay lần đầu tiên gặp Triệu Vân Thư, ta đã rung động.
Thật kỳ lạ, vì ngay đến lúc nàng bỏ đi, ta cũng không hề nhận ra rằng, tình cảm dành cho nàng đã âm thầm bén rễ từ lâu.
Vị hôn thê định sẵn cho ta, là cháu gái của Tuyên Uy Tướng Quân, Triệu Vân Thư.
Trước khi gặp nàng, ta cũng chỉ biết nàng qua lời kể ít ỏi của ông nội.
“Đứa trẻ ấy thú vị lắm, A Duẫn à. Ta chắc rằng ngươi sẽ thích nàng.”
Ta nghe lời ông nội, nhưng không mấy quan tâm.
Suốt những năm qua, mọi người đều biết ta có một vị hôn thê.
Nhưng vì gia đình Tuyên Uy Tướng Quân từng phạm tội mà phải trốn chạy, hôn ước này chẳng thể công khai.
Ông nội chỉ nói ra bên ngoài rằng, hôn thê của ta là cháu gái của một cố nhân.
Gia đình Triệu nhiều năm sống ẩn dật, không hề có liên lạc gì với vương phủ. Ta chỉ nghĩ, chắc họ đã chẳng còn để ý đến hôn sự này.
Rồi Triệu Vân Thư đột ngột đến kinh thành.
“Trân Bảo Các” khắp chốn đều là tai mắt của ta, nghe tin vị nhị tiểu thư nhà họ Triệu mất tích mười năm, vừa trở về đã vội vã đến kinh thành, ta cứ ngỡ nàng đến vì hôn ước.
Nói thật, trong lòng ta cũng dấy lên chút tò mò về vị hôn thê chưa từng gặp này.
Năm xưa ông nội đã không ngại hiểm nguy cứu giúp gia đình Tuyên Uy Tướng Quân, không vì danh lợi, mà chỉ vì muốn có một vị hôn thê cho ta.
Ta nghe nói nàng đến Tàng Bảo Lâu để chọn quà, bèn đến xem.
“Trong túi ta chỉ có mười lượng bạc! Mấy món ở đây đều hàng trăm lượng bạc!” Nàng nói với thị vệ cao lớn bên cạnh.
Thị vệ nhíu mày, trầm giọng đáp: “Ngươi đến vương phủ cầu giúp đỡ, chẳng lẽ lại đến tay không? Vậy có phải quá đường đột không?”
Ta núp trong bóng tối, chăm chú quan sát Triệu Vân Thư.
Nàng mặc bộ áo màu xám đã cũ, mái tóc cột qua loa.
Nhìn mái tóc lộn xộn của nàng, ta bất giác có ý nghĩ muốn tự tay chải lại giúp nàng.
Đột nhiên, nàng quay đầu về phía ta.
Khi chưa kịp tránh né, ta đã nhìn rõ khuôn mặt nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trieu-van-thu/11.html.]
Đôi mắt nàng tĩnh lặng, nhưng sáng quắc, sắc bén như lưỡi d.a.o lấp lánh trong đêm.
Dáng vẻ nàng không được coi là đẹp, nhưng gặp một lần, ai nấy cũng khó mà quên.
Triệu Vân Thư tựa như chú nai con lạc giữa bầy sói dữ, luôn giữ trên mặt chiếc mặt nạ của loài sói để che giấu sự thiện lương của mình.
Ta thầm nghĩ, nàng thật sống động, tràn đầy sức sống.
Qua tấm bình phong đặc chế, ta có thể nhìn thấy nàng mà nàng chẳng biết ta ở đó.
Có vẻ nàng nghi hoặc, đôi mày rối khẽ nhíu, lộ rõ vẻ đề phòng.
Đợi nàng rời đi, ta ngồi lại trong Tàng Bảo Lâu thêm một lúc.
Khi về đến vương phủ, mẫu phi ta hỏi: “Con đã gặp nhị tiểu thư nhà họ Triệu chưa? Ông nội con bảo rằng, gia đình Triệu vốn làm nghề tiêu cục, có lẽ nhị tiểu thư là người thẳng thắn, không câu nệ. Ta không quan trọng thân phận, chỉ cần người thật lòng tốt, ta sẽ ủng hộ hôn sự này.”
Ông nội đã định ra hôn sự này, chỉ kể bên ngoài rằng năm xưa ông gặp nạn trên đường, được lão Triệu đi áp tiêu cứu giúp. Để báo đáp ân nghĩa, mới lập hôn ước này.
Mẫu phi tâm tư giản đơn, không biết gì về mối quan hệ cũ của ông với Tuyên Uy Tướng Quân.
Ta khẽ gật đầu, nói: “Nếu lễ vật của nàng không được như ý, mẫu phi đừng trách cứ.”
Nói xong, ta quay người rời đi.
Quả nhiên, ngày hôm sau, Triệu Vân Thư đến phủ.
Ta có thể thấy nàng đã cố gắng chỉnh trang.
Nàng khoác chiếc váy xanh nhạt, tóc búi gọn gàng.
Ngoài cây trâm bạc cài trên đầu, nàng chẳng có thứ gì đắt giá. Thậm chí, ngay đến nha hoàn của mẫu phi cũng ăn vận chỉnh tề hơn nàng.
Vậy nhưng khi nàng bước vào đại sảnh, ta cảm thấy cả căn phòng như sáng bừng lên.
Khi nhìn thấy ta, ta có thể đọc thấy nét “thất vọng” thoáng qua trong ánh mắt nàng.
Nhất Phiến Băng Tâm
Có vẻ nàng không mấy hài lòng với vị hôn phu của mình.
Mười lượng bạc của Triệu Vân Thư chắc vẫn chưa tiêu hết, nhưng nàng chỉ tặng mẫu phi ta một chiếc diều giấy.
Mẫu phi nhìn món quà đơn giản ấy, lại vui vẻ vô cùng.
Còn ta...