Triệu Vân Thư - 2
Cập nhật lúc: 2024-11-01 15:53:47
Lượt xem: 340
3
Tạ Duẫn chi ra mười lượng bạc chỉ để mua sự im lặng của ta.
Đến giờ ăn, ta ném một viên đá về phía hắn. Hắn mở mắt nhìn.
“Đến giờ ăn rồi.”
Ta lật củ khoai trong đống lửa.
Giữa màn đêm, những tia lửa b.ắ.n lên tung tóe, củ khoai cũng theo đó mà bay về phía Tạ Duẫn.
Ta nhanh chóng rút ra một mũi tên.
Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Ta nghe rõ tiếng mũi tên xuyên qua thịt da.
Phịch một tiếng.
Một t.h.i t.h.ể đổ xuống ngay bên cạnh Tạ Duẫn.
Máu b.ắ.n khắp mặt hắn.
Dưới ánh đêm, Tạ Duẫn trong y phục xanh, gương mặt như ngọc đã nhuốm máu, trông như đóa mạn đà la hoa đỏ thẫm đã thành tinh.
Ta không kìm được, huýt sáo một tiếng.
Tạ Duẫn lấy khăn tay ra, từ từ lau sạch vết máu.
Ta tiến đến, rút mũi tên ra, rồi nhìn thoáng qua thi thể.
“Chuyến đi này quả thật không dễ dàng.” Ta lẩm bẩm: “Gã này là tay lão luyện trong giang hồ, nấp trên cây cả nửa canh giờ chỉ để tung đòn chí mạng. Mới đi được ba ngày, đã gặp chuyện này, liệu chúng ta có thể thuận lợi đến Thanh Châu không?”
Tạ Duẫn ném chiếc khăn vào đống lửa, thản nhiên nói: “Ta sẽ trả thêm tiền.”
4
Ta quả là bị lừa một phen!
Hóa ra số bạc Tạ Duẫn giấu giếm đã tiêu hết nhẵn từ lâu!
Khi cả hai bị đuổi khỏi khách điếm, ta thực thấy xấu hổ.
“Không có tiền mà đòi ở phòng hạng nhất! Đúng là nhục nhã!”
Tiểu nhị hắt cả chậu nước bẩn ra cửa.
Tạ Duẫn đỏ bừng tai, im lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trieu-van-thu/2.html.]
Ta vò đầu tính toán, nếu bỏ mặc hắn lúc này chẳng phải ta sẽ lỗ nặng sao?
Cạn kiệt mọi cách, ta đành dắt hắn đến tìm bạn cũ xin tá túc.
May là bạn bè ta khắp nơi, ngay ở huyện nhỏ này cũng có người bạn đáng tin.
“Đi ngang qua đây mà không ghé thăm,
“Có phải coi thường lão Tần không?
“Dù chỉ còn một cánh tay, nếu ngươi cần gì, ta cũng không từ chối!”
Tối ấy, lão Tần khoác vai ta, cùng uống cạn bát rượu cay xè.
Rượu chảy qua cổ họng, ta vỗ vai hắn, không cần nói gì thêm.
Trong bữa ăn, thê tử của lão Tần giận dữ: “Vân ca nhi đã là thiếu nữ, huynh còn khoác vai như thế thì ra thể thống gì?”
Lão Tần say, chỉ vào Tạ Duẫn: “Đây là vị hôn phu của Vân ca nhi sao? Nhìn mãi cũng chẳng thấy hắn xứng! Ta đau lòng lắm! Năm xưa nếu không nợ một món ân tình, ta nào nỡ để Vân ca nhi đính hôn với một công tử yếu đuối thế này.”
Thê tử của lão Tần lập tức biến sắc, cầm chày cán bột đập hắn một cú.
Nhất Phiến Băng Tâm
Nàng quay sang Tạ Duẫn, cười gượng: “Xin lỗi công tử, lão ấy uống vào là hay nói bậy, trời cũng khuya rồi, mời công tử và Vân ca nhi nghỉ ngơi sớm.”
Nàng kéo lão Tần vào phòng.
Ta cầm bát rượu còn lại, nhâm nhi đậu phộng muối, chậm rãi uống.
Từ ngày lão Tần cụt tay, ta chưa từng có lại hương vị đậu phộng này.
Tạ Duẫn ngồi trên băng ghế dài, không động đũa suốt buổi tối.
Thê tử lão Tần là người Tây Bắc, nấu ăn nặng mùi, Tạ Duẫn vốn cao sang, không quen ăn những món này.
“Ngủ sớm đi, mai ta mua hai con ngựa, năm ngày nữa là tới Thanh Châu.” Ta nói rồi cạn chén rượu.
Tạ Duẫn ngẩng đầu, đôi mắt đen lánh phản chiếu hình bóng ta.
Chậc, lần đầu tiên kể từ khi quen biết, Tạ Duẫn nhìn ta chăm chú như thế.
Hắn nói: “Ta không đi Thanh Châu nữa.”
Ta khoanh tay, cười hỏi: “Gần tới nơi rồi, sao không đi?”
Tạ Duẫn bình thản: “Tổng binh Thanh Châu là cữu cữu ta, ta dự tính nương tựa, nghĩ rằng sẽ ổn định hơn. Nhưng giờ xem ra, cữu cữu ta đã theo phe các ngươi từ lâu. Bấy lâu nay, giặc nổi lên khắp nơi, triều đình chi ngân liên tục nhưng mãi không dẹp nổi. Thanh Châu đặc biệt nghiêm trọng. Giờ nhìn lại, không phải không dẹp được, mà là cữu cữu ta không muốn dẹp.
“Thế đạo loạn lạc, quan lại g.i.ế.c người cướp của, giặc cướp lại cướp của kẻ giàu chia cho người nghèo. Ngươi có thể phân biệt được, ai là giặc, ai là quan không?”
Ta đặt lưỡi d.a.o lên cổ Tạ Duẫn, nhẹ nhàng: “Thế tử điện hạ, ta khuyên ngươi nên bỏ con d.a.o găm trong tay áo xuống. Dao của ngươi, chắc chắn không nhanh bằng ta đâu.”