Triệu Vân Thư - 5
Cập nhật lúc: 2024-11-01 15:54:35
Lượt xem: 198
9
Lão Tần ở lại bảo vệ ta, kết quả cả hai đều bị bọn cướp bắt và lôi về sào huyệt của chúng.
Hai năm đầu tiên trong sào huyệt, cuộc sống vô cùng khốn khổ.
Bọn cướp huấn luyện những đứa trẻ như ta, bắt đi vào thành trộm cắp.
Trộm được, tối về sẽ có thêm một chiếc bánh bao.
Trộm thất bại, tối đến sẽ nhận một trận roi.
Lúc đầu, ta vì tự trọng nên không chịu đi trộm.
Nhưng sau đó, khi lão Tần bệnh nặng sắp mất, ta chẳng còn lựa chọn nào khác, đành phải đi.
Trộm nhiều rồi thành quen, quỳ gối lâu rồi cũng chẳng còn biết đến khí tiết là gì.
Năm đó, mỗi tối ta nằm trên đống rơm bẩn, nhìn mái nhà dột nát mà lòng trống rỗng mờ mịt.
Nếu không có lão Tần bên cạnh, có lẽ ta đã quên mình từng là con gái của Đại tướng quân Tây Bắc.
Khi ta trở thành tay trộm giỏi nhất trong trại, đại đương gia bế ta lên vai.
“Mọi người hãy nhìn mà học theo Vân ca nhi!
“Chúng ta phải tự hào về nàng!”
Ta ngồi trên vai đại đương gia, nhìn mọi người reo hò vì ta.
Chỉ có lão Tần lặng lẽ đứng sau đám đông, mắt rưng rưng nhìn ta.
Năm ấy ta mới mười tuổi nhưng đã là một tay trộm lão luyện, trộm khắp Lương Châu mà chưa lần nào thất bại.
Thấy lão Tần rơi nước mắt, tim ta nhói đau.
Ta nhớ lại năm ấy, lúc ta năm tuổi, khi cha đặt ta lên vai, dẫn ta đi tuần khắp đại doanh Tây Bắc.
Người cười lớn tự hào nói: “Đây là nhị tiểu thư của ta, Triệu Vân Thư! Một ngày nào đó, nó sẽ cầm chiến đao, trở thành chiến binh dũng mãnh nhất của đại doanh Tây Bắc!”
Khi ấy, ta đeo tiểu cung, nắm chặt con d.a.o găm tự rèn, gương mặt đầy kiêu hãnh.
Cũng vào năm ấy, ta nói với đại đương gia: “Nghĩa phụ, chúng ta trộm cướp vặt thế này liệu có ý nghĩa gì không? Nay thiên hạ loạn lạc, thương nhân ngày càng thận trọng, chẳng mang theo gì quý giá. Các huynh đệ trong trại cả nửa năm chưa có rượu thịt, sống như vậy lòng người cũng nhanh tan rã.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trieu-van-thu/5.html.]
Ta đề xuất kế sách, để đại đương gia liên minh với hai trại bên cạnh, cùng nhau đánh cướp một huyện quan dưới quyền Lương Châu.
Tên huyện quan đó bóc lột dân lành, tài sản vô số.
Đêm ấy, số châu báu, vàng bạc thu được khiến mọi người sáng mắt.
Từ đó, ta trở thành nhân vật thứ ba trong trại.
Mất tám năm, ta thống nhất mười lăm sơn trại lớn nhỏ ở Lương Châu.
Từ khi đó, sơn trại không còn đi cướp đường.
Sau khi hợp nhất các sơn trại, ta một mặt hợp tác với thương nhân, nhận bảo tiêu cho họ; mặt khác, thỉnh thoảng dẫn người đi tiêu diệt các sơn trại hắc đạo, trừ hại cho dân.
Nếu nghĩa quân nổi danh thiếu người, chỉ cần trả đủ bạc, chúng ta cũng xuất quân giúp đỡ.
Dân Lương Châu gọi ta là “quân tay sai.”
Điều thú vị nhất là, có lần dân một huyện bị thuế má làm khốn đốn, chẳng thể sống nổi.
Người dân góp bạc lớn, tìm đến ta, mong ta phái người chiếm lấy huyện thành giúp họ.
Năm ấy thiên hạ loạn lạc, nay chỗ này khởi nghĩa, mai chỗ kia nổi giặc.
Chỉ cần giữ chừng mực, triều đình chẳng buồn phái quân dẹp loạn.
Và như thế, quân tay sai như ta vẫn sống tốt.
Nhất Phiến Băng Tâm
Năm ngoái, ta đưa lão Tần về Thanh Châu, định nói rõ chuyện “quân tay sai” với ông nội.
Nhưng rồi, ta không thể thốt ra.
Mười năm qua, quân Tây Bắc tan rã khắp nơi, rơi vào cảnh giặc cướp, sớm đánh mất lòng nhiệt huyết của người lính.
Ông nội giờ đã già, không còn nhiệt huyết xưa kia.
Ông co mình trong thành Thanh Châu, chờ đợi một vị phiên vương nào đó đến thu phục.
Mẫu thân ta nghĩ rằng ta lưu lạc bên ngoài mười năm, sống trong ổ cướp, bán thân cầu sinh.
Nên giờ bà mới chắc chắn mà vu khống ta trước mặt Tạ Duẫn, muốn ép ta nhường hôn sự cho Triệu Minh Nguyệt.
Ta chỉ thấy lạ, mẫu thân ta xưa nay luôn thực dụng, không làm gì không có lợi.
Sao giờ bà lại hứng thú với một thế tử thất thế như Tạ Duẫn?