TRINH CƠ - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-07-18 16:24:01
Lượt xem: 2,395
1.
“Các quý nhân, chúng ta đã đói bụng mấy ngày rồi, cầu xin các người cho ta một ít đồ ăn đi!”
“Các quý nhân, xin hãy rủ lòng thương xót cho chúng ta!”
“Quý nhân, các người đừng bỏ đi mà!”
Trên đường đi dâng hương về, một nhóm người tị nạn bất ngờ chặn đường cầu xin chúng ta bố thí.
Đích tỷ nhanh chóng ra lệnh ra hộ vệ cản bọn họ lại, đồng thời yêu cầu những người khiêng kiệu thay đổi lộ trình đi theo một đường khác.
Nhưng làm sao những người tị nạn đói khát có thể từ bỏ hy vọng trước mắt được chứ?
Bọn họ lao tới không chút do dự, hộ vệ bị tách ra, mấy người khiêng kiệu sợ hãi đến mức bỏ kiệu mà chạy.
Đích tỷ hét to:
“Chạy nhanh lên! Tuyệt đối không được để nam nhân chạm vào cơ thể!”
Cuối cùng ta cũng hiểu ra, ta đã được sống lại rồi!
Đích tỷ Tống Thải Vi nhà ta là trinh tiết liệt nữ nổi tiếng ở thành Lâm An.
Ngày thường nàng luôn miệng tuyên truyền:
“Chec là việc nhỏ, mất trinh mới là việc lớn.”
Đích tỷ rất nghiêm khắc trong việc giáo dục chúng ta.
Nàng yêu cầu nữ tử ra ngoài bắt buộc phải dùng quần áo che kín cơ thể, ngồi trong xe ngựa không được phép vén rèm, cũng không được để cho người khác nhìn thấy da thịt của mình.
Một lớp khăn che mặt vẫn chưa đủ, các tỷ muội nhất định phải đeo bốn lớp khăn!
Nhưng trong thời đại loạn lạc này, nữ tử chúng ta thực sự là thân bất do kỷ.
Kiếp trước, sau khi lên chùa dâng hương cầu phúc, chúng ta bất ngờ gặp phải một đám người chạy nạn trên đường trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trinh-co/chuong-1.html.]
Đích tỷ liên tục hét vào mặt bọn họ: “Đừng chạm vào ta!”. nhưng bọn họ càng tiến lại gần hơn.
Đúng lúc đích tỷ sắp bị đám người tị nạn chạm vào, một nông nữ đã lao ra từ bên bờ ruộng, dũng cảm đứng chắn trước mặt chúng ta, vung gậy xua đuổi những kẻ đói khát kia đi.
Nhưng khi quan binh chạy tới, đích tỷ lại đột nhiên rút kiếm của quan binh ra, c.h.é.m đứt cánh tay của nông nữ kia trong chớp mắt.
Lý do là trong lúc tranh chấp, có người đã chạm vào tay phải của nữ tử.
“Chỗ bị nam nhân chạm vào đã ô uế rồi, đồ vật bẩn thỉu như vậy thì thà không cần còn hơn!”
Hành động này đã khiến danh tiếng của đích tỷ vang xa khắp mọi nơi.
Chỉ là đáng thương cho nông nữ kia, bởi vì mất máo quá nhiều mà không có tiền chữa trị, không lâu sau đã nhắm mắt xuôi tay, bỏ lại hai đứa con còn nhỏ không có người chăm sóc.
Không lâu sau, Tiểu Hầu gia đã đính hôn với nhị tỷ từ nhỏ đột nhiên mang về một vũ cơ Tây Vực, kiên quyết muốn hủy bỏ hôn ước với nhị tỷ.
Triều đại này chú trọng lễ giáo nghiêm khắc, dựa theo luật lệ bây giờ, nếu nam nữ đã đính hôn nhưng có một bên muốn từ hôn thì nhất định phải chịu quất roi và phạt tiền.
Tỷ muội trong nhà đều cảm thấy chuyện này khó tránh khỏi bị người khác nghị luận, nhưng Tiểu Hầu gia biết mở lời từ hôn trước khi cưới gả cũng là một chuyện tốt, cho nên mọi người đều an ủi nhị tỷ.
Tất nhiên, mọi người ở đây không bao gồm đích tỷ.
Ban đêm, đích tỷ dẫn quản gia đến phòng nhị tỷ, hiên ngang lẫm liệt mà nói:
“Tống gia chúng ta không thể chứa chấp nữ tử bị từ hôn, ngươi hãy chec để bảo toàn thanh danh đi!”
Nói xong, nàng ra lệnh cho quản gia siết cổ nhị tỷ đến chec.
Lúc cha ta biết tin vô cùng tức giận, lập tức sai người giam lỏng đích tỷ ở trong từ đường, chờ ông về rồi sẽ xử lý sau.
Nhưng một tờ thánh chỉ đã phá vỡ kế hoạch của cha.
Hoàng đế đánh giá cao tấm lòng trung trinh của đích tỷ, đích thân phong thưởng cho nàng là “Trinh Cơ”.
Edit bởi Ú nu phơi nắng, đứa nào reup sẽ bị ỉa chảy suốt đời!!!
Vì vậy đến cả cha cũng không thể trừng phạt đích tỷ.
Đích tỷ nhận được vinh dự to lớn, càng thêm dốc lòng truyền bá tư tưởng trinh tiết liệt nữ cho chúng ta.