TRÒ CHƠI TÌNH ÁI - Chương 9 - End
Cập nhật lúc: 2024-08-26 10:34:22
Lượt xem: 784
11.
Hình như anh giận rồi.
Anh lấy đồ rồi đi thẳng, không nói một lời nào với tôi.
“Tại sao anh ấy lại thế?” Tôi thấy hơi xấu hổ, từ khi thích Lâm Dư An, dường như ở bất cứ đâu tôi cũng hay bị lúng túng.
Đã khiến tôi trở nên thế này, anh nên bồi thường cho tôi một ít tiền mới phải.
Bác sĩ Thẩm chỉ cười, anh ta nhún vai: “Có lẽ là ghen.”
Tôi hỏi: “Ghen với ai? Anh ấy thích anh à?”
Anh ta lập tức sững sờ: “Cô muốn ch/ết à, hay là tôi muốn ch/ết? Nói điều này trước mặt người dị tính sao được.”
Tôi vội vàng đổi giọng: “Xin lỗi. Vậy là anh ấy thích tôi?”
“Rõ ràng thế rồi, cô không nhận ra sao?”
Có lẽ tôi đã nhận ra, nhưng lại bị chính đương sự phủ nhận.
“Nhưng lúc đó cậu ta trông ảo ma vãi chưởng, cô còn không bị dọa, hai người thực sự rất hợp nhau đấy.
“Không uổng công cậu ta đã học hỏi văn học ảo ma từ chỗ tôi lâu như thế.”
Thì ra người giúp đỡ anh ấy lúc đó là anh à... Khóe miệng tôi giật giật, nhưng từ chỗ người khác biết Lâm Dư An thích tôi, tôi cũng thấy vui vui.
Tôi còn muốn hỏi về chuyện mà cô tiếp tân đã nói, thì Lâm Dư An lại mở cửa, ánh mắt anh ấy đảo qua lại giữa tôi và bác sĩ Thẩm: “Chẳng phải đã kiểm tra xong rồi sao?”
Anh trông giận ghê lắm , tôi bèn nói: “Được rồi, được rồi, vậy tôi về nhà đây.”
Tôi vẫy tay chào bác sĩ Thẩm: “Lần sau tôi lại đến.”
Vừa quay đầu lại, mặt Lâm Dư An đã đen xì, tôi cười tủm tỉm bước ra khỏi cửa, nhưng ngay lúc đi ngang qua, Lâm Dư An nắm lấy cổ tay tôi.
Anh dẫn tôi vào một phòng nghỉ, lôi một đống đồ uống và đồ ăn vặt ra khỏi tủ, đặt trước mặt tôi.
Sắc mặt anh dịu đi đôi chút, giọng cũng nhẹ nhàng hơn nhiều: “Anh còn tầm một tiếng nữa, em đợi anh ở đây được không?”
Được thôi. Tôi gật đầu.
Mặt anh đột nhiên đỏ lên một cách vô cớ, khiến tôi cũng thấy quai quái.
Nhưng trong phòng nghỉ có điều hòa, có tivi, có ăn có uống, ở thêm một lát cũng chẳng sao.
Tôi có linh cảm rằng Lâm Dư An có chuyện muốn nói với tôi.
Tôi không ngại đợi.
Nhưng nếu anh lại chơi trò mập mờ nữa, thì tôi chỉ có thể nói là ai muốn trời ban mỹ nữ thì chuẩn bị đi, vì tôi sẽ nhảy lầu luôn. Vì lại để mình bị cùng một người đùa giỡn đến hai lần .
Dù sao cũng rảnh rỗi, tôi vừa dỗ Tiểu Mi vừa ăn vặt.
Phòng khám của Lâm Dư An ở ngay bên ngoài, cách âm không tốt lắm, nên vẫn có thể nghe loáng thoáng tiếng động.
Nghe giọng của Lâm Dư An, lần đầu tiên tôi cảm thấy yên tâm và đáng tin, một trải nghiệm mới lạ, tôi ăn sạch cả bàn đồ ăn vặt.
Thời gian chờ đợi còn chưa tới một tiếng, anh vừa xong việc liền cởi áo blouse, tay đã được rửa sạch vẫn còn chút ẩm ướt.
Tôi mở một hộp thạch, hút vài miếng.
Chờ anh ấy nói chuyện.
Tôi đã chủ động rồi, bây giờ là lượt của anh.
“Hôm nay anh hơi bận, em chờ có chán không?”
Tôi lắc đầu: “Không sao.”
Tôi rất hào hứng! Rất mong chờ! Nhưng tôi không thể hiện ra ngoài, tôi tiếp tục l.i.ế.m thạch.
Kết quả là anh chẳng nói gì.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng tôi ăn thạch “chụt chụt”.
Tôi không thể nhịn nổi nữa: “Nếu anh không có gì để nói, thì em về đây.”
“Chờ đã!” Anh nắm lấy cổ tay tôi, mặt lại đỏ lên, “Anh cần phải chuẩn bị tâm lý đã.”
Tôi không thể đợi được nữa: “Em chuẩn bị xong rồi!”
“Anh thì chưa!!!” Lâm Dư An ậm ừ vài tiếng, “Đừng vội, đây là lần đầu của anh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tro-choi-tinh-ai/chuong-9-end.html.]
Rào đón cả buổi, nếu đến cuối anh lại nói một câu chẳng liên quan đến tỏ tình, thì tôi sẽ chôn anh ngay tại chỗ luôn.
Tôi kiên nhẫn chờ thêm nửa phút, đến giây thứ 31 thì không thể chịu được nữa: “Vậy em có thể hỏi trước được không?”
Anh gật đầu.
Vậy là tôi hỏi: “Anh thích em không?”
Lâm Dư An: “......”
Anh ấy như đã hạ quyết tâm, đưa tay che miệng tôi lại.
“Nghe anh nói này,” giọng anh ấy đầy bất lực, lòng bàn tay ấm áp, “Miêu Nhạc Tình.”
Hình như đây là lần đầu tiên anh gọi tên tôi một cách trịnh trọng như vậy.
“Ban đầu, vì bị gia đình giục cưới, nên anh tạm thời đồng ý đi xem mắt.
“Lúc đó, anh thực sự không có ý định yêu đương gì, anh nghĩ rằng anh có thể sống với mèo cả đời, có bạn đời hay không cũng chẳng quan trọng.”
“Vì vậy anh muốn đối phó qua loa, chỉ cần em nói không thích anh, anh có thể lấy đó làm cái cớ để chặn nhà anh giục cưới.”
Vậy ra người trong lòng của anh lúc đó là mèo à?
Liên tưởng đến thái độ mập mờ không nói rõ ràng của cô tiếp tân lúc đầu, lại nghĩ đến việc 80% bài đăng trên vòng bạn bè của Lâm Dư An đều là về mèo, tôi mới ngộ ra.
“Nhưng em dường như càng bị chặn thì càng tiến tới, lần đầu tiên anh gặp một cô gái như em.”
“Lần trước em hỏi anh có thích em không, anh đã phủ nhận, vì anh nghĩ việc tỏ tình nên để anh làm.”
“Nhưng mà mỗi lần hẹn em, em đều không chịu ra ngoài.”
“Nhạc Nhạc,” anh thả tay ra, nhìn tôi một cách nghiêm túc, “Anh...”
Anh hít một hơi thật sâu: “Anh thích em, em có đồng ý làm bạn gái anh không?”
Tôi cúi đầu ăn thạch, cố ý không nói gì.
Khi Lâm Dư An đỏ mặt, mắt anh trong veo như chú nai con trong rừng. Bây giờ anh đầy mong đợi, sốt sắng nhìn tôi chằm chằm.
Trêu anh vui thật.
Tôi thè lưỡi l.i.ế.m một miếng thạch, lại thấy anh đột ngột quay mặt đi.
“Anh không cần em trả lời ngay bây giờ, em có thể nghĩ từ từ.”
Tôi vẫn không nói gì, nhìn chằm chằm vào môi anh, bạo gan vì háo să’c, động tác nhanh như chớp, sán lại l.i.ế.m một cái.
Anh giật mình, cổ và tai đều đỏ bừng lên, vẻ mặt khó tin: “Em…”
Tôi cũng ngượng ngùng lùi lại.
Xúc động là ma quỷ.
Nhưng đã thích nhau rồi, để tôi hôn một cái cũng đâu sao?
Tôi cúi đầu tiếp tục ăn thạch, cười “hề hề”: “Xin lỗi nhé, tại đang ăn thạch, lỡ hút nhầm vào môi anh rồi, anh xem chuyện này...”
Dừng một chút, tôi chơi xấu hỏi nhỏ: “Có thể làm lại không?”
Anh vẫn đỏ mặt, cả người như bốc cháy, lòng bàn tay nóng hổi, anh đứng đối diện tôi, đưa tay nâng mặt tôi lên.
Tôi mất tự nhiên nghiêng đầu, nhưng anh lại bất ngờ mạnh mẽ xoay mặt tôi lại, buộc tôi phải nhìn thẳng vào anh.
Trong đôi mắt anh phản chiếu hình ảnh của tôi, tôi bị nhìn chằm chằm đến mức có hơi xấu hổ, liền nhỏ giọng xin tha: “Em đùa thôi, đùa thôi mà!”
Mới tỏ tình đã hôn nhiều thế này, sau này không biết còn đến mức nào, thật không dám tưởng tượng.
Nhưng Lâm Dư An mặc kệ lời xin tha của tôi, anh cúi đầu ngậm lấy miếng thạch trong tay tôi, đưa tay đè sau gáy tôi, dùng môi mình nhẹ nhàng ma sát trên môi tôi, thạch trôi vào miệng tôi, và tôi vô thức nuốt xuống.
Như thể anh vừa bật một công tắc nào đó, đôi mắt anh trở nên sâu thẳm, nhìn tôi vừa quyến rũ vừa mê hoặc.
“Được.” Anh trả lời câu hỏi trước đó.
Tiểu Mi nằm trong túi kêu “meo meo”, nhưng chủ nhân lại không rảnh bận tâm.
Anh ôm mặt tôi, cánh môi ướt át, lại cọ lên môi tôi, hoàn toàn không giống người vừa nãy còn phải chuẩn bị tâm lý trước khi tỏ tình.
“Bao nhiêu lần cũng được.”
Trò chơi lần này tôi đã thua hoàn toàn rồi.
-Hết-