Trọng Sinh Chi Khương Lê - 114
Cập nhật lúc: 2024-08-04 18:29:19
Lượt xem: 35
"Túc quốc công, ngài đã xem kịch vui nãy giờ, sao không ra đây gặp mặt?" Giọng nói trong trẻo vang vọng trong khu rừng đêm tối, ánh trăng mờ ảo như nằm trên ngọn cây, chiếu sáng khuôn mặt thanh tú của Khương Lê. Đôi mắt nàng trong veo, không hề có vẻ hoảng loạn khi bị dồn vào đường cùng, trái lại còn toát lên vẻ điềm tĩnh và thấu hiểu, như thể đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Những kẻ áo đen nhìn nàng, tên cầm đầu cười khẩy: "Nhị tiểu thư cần gì phải giả thần giả quỷ..." Lời còn chưa dứt, từ sâu trong rừng vọng ra một tiếng cười khẽ, một bóng người vận y phục đỏ thẫm dần bước ra khỏi bóng tối. Dưới ánh trăng mờ ảo, sắc đỏ trên y phục hắn càng thêm rực rỡ, ánh trăng chiếu lên những con bướm thêu chỉ vàng trên vạt áo, khiến chúng như muốn vỗ cánh bay lên, yêu dị đến cực điểm. Cơ Hành chậm rãi bước ra khỏi màn đêm, tay cầm chiếc quạt xếp bằng chỉ vàng, khóe môi mỉm cười: "Không gì có thể qua mắt ngươi." Khương Lê nhìn hắn, lòng nhẹ nhõm hẳn.
Cơ Hành thường thích phái người theo dõi nàng, khắp nơi Đồng Hương này, không có việc gì mà hắn không biết. Nàng tin rằng, việc người của Phùng Dụ Đường và người của Quý Thục Nhiên đến vây g.i.ế.c mình cũng nằm trong sự nắm bắt của Cơ Hành. Người này thích nhất xem trò vui, một vở kịch đặc sắc như vậy, Cơ Hành tuyệt đối không bỏ lỡ.
Bất kể là Cơ Hành đích thân đến theo dõi mình, hay thuộc hạ của Cơ Hành theo dõi mình, Khương Lê tin rằng, bọn họ nhất định sẽ không để mặc mình rời khỏi tầm mắt của họ. Sau khi người của Quý Thục Nhiên bất ngờ xông ra, vốn dĩ nàng đã không còn đường lui, không thể trốn tránh, đột nhiên nghĩ tới, người đi theo phía sau mình, một đường im lặng không nói, có lẽ có thể bảo vệ mạng sống cho mình ở đây.
Cho dù không thể bảo vệ, ở lại phân tán sự chú ý của đối phương cũng tốt. May mắn là, quả thật có người đi theo phía sau mình, may mắn hơn là, lại chính là Cơ Hành đích thân đi theo.
Có Cơ Hành ở đây, Khương Lê cảm thấy an tâm hơn nhiều. Đây kỳ thật là một suy nghĩ rất kỳ lạ, Cơ Hành không tính là bằng hữu của nàng, cho đến hiện tại, đây vẫn là một nam nhân thần bí khó lường. Nhưng Khương Lê đã vài lần tiếp xúc với Cơ Hành, Cơ Hành cũng không có ý làm hại nàng, Khương Lê đương nhiên sẽ không cho rằng đây là Cơ Hành thương hoa tiếc ngọc, có lẽ trên người mình còn có chỗ nào đó đáng để Cơ Hành lợi dụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-chi-khuong-le/114.html.]
Có còn hơn không, chỉ cần Cơ Hành ở đây, nàng hoàn toàn nắm chắc phần thắng trong trận chiến hôm nay, kẻ c.h.ế.t sẽ không phải là nàng. Chưa kể đến những thị vệ võ nghệ cao cường của Cơ Hành, chỉ riêng cây quạt xếp bằng chỉ vàng tuyệt đẹp trong tay hắn, Khương Lê cũng từng được chứng kiến uy lực của nó.
Hắn không phải kẻ ngồi chờ chết, ngược lại, toàn thân hắn đều là sát chiêu. Kẻ nào dám khinh thường hắn vì vẻ ngoài xinh đẹp sẽ phải trả giá đắt.
Sự xuất hiện của Cơ Hành lập tức thu hút sự chú ý của đám sát thủ do Quý Thục Nhiên phái đến. Mũi kiếm của một số tên trong đó lập tức chĩa về phía Cơ Hành.
Đám sát thủ không bỏ sót câu gọi "Túc quốc công" của Khương Lê. Cơ Hành dung mạo quá đỗi rực rỡ, yêu nghiệt đến độ đột ngột xuất hiện giữa rừng cây âm u như một yêu tinh, mang theo vẻ nguy hiểm diễm lệ. Có lẽ vì là sát thủ nên bọn họ đều có trực giác nhạy bén với hiểm nguy, tên đầu lĩnh áo đen liền hỏi Cơ Hành: "Các hạ là ai?"
Cơ Hành không để ý đến họ, mỉm cười nhìn Khương Lê, nói: "Bản lĩnh diễn trò của nhị tiểu thư ngày càng đặc sắc."
"Kịch không đặc sắc thì làm sao thu hút đại nhân đến xem." Khương Lê liếc nhìn tên đầu lĩnh áo đen, nụ cười càng thêm rạng rỡ: "Đại nhân, bọn họ đang chĩa kiếm vào người ngài kìa."