Trọng Sinh Chi Khương Lê - 87(4)
Cập nhật lúc: 2024-07-04 11:23:55
Lượt xem: 106
Một thị vệ áo đen lặng lẽ xuất hiện trước mặt hắn.
"Mời Khương nhị tiểu thư lên đây."
Lục Cơ và Khổng Lục đều không ngờ Cơ Hành lại đột ngột nói ra câu này, cả hai đồng loạt nhìn hắn với ánh mắt kinh ngạc.
"Cứ nói ta mời Khương nhị tiểu thư đến Kim Mãn Đường xem hát hí khúc, sắp xếp một chỗ ngồi tốt nhất phía trước."
Khổng Lục há hốc mồm kinh ngạc.
......
Đám đông thật sự quá đông đúc.
Yến Kinh quả nhiên rộng lớn hơn Đồng Hương rất nhiều, người cũng đông hơn bội phần. Ngay cả khi Đồng Hương náo nhiệt nhất cũng chẳng thể sánh bằng một nửa Yến Kinh lúc này. Thật khó mà tưởng tượng con phố nhỏ hẹp ngày thường nay lại khó khăn đến vậy để đi qua.
Cuối cùng cũng sắp sang đến bên kia đường.
Khương Lê vừa thở phào nhẹ nhõm, định cùng hai nha hoàn tiến về phía Diệp Thế Kiệt thì bất ngờ một người áo đen chắn ngang trước mặt họ.
Đồng Nhi sợ hãi suýt thét lên, Bạch Tuyết cũng giơ nắm đấm. Người áo đen vẫn lạnh lùng, nói từng tiếng: "Khương nhị tiểu thư, Túc quốc công có lời mời người đến Vọng Tiên Lâu xem Kim Mãn Đường hát hí khúc, đã chuẩn bị sẵn chỗ ngồi tốt nhất."
"Túc quốc công?" Khương Lê hỏi: "Cơ Hành?"
Văn Kỷ có chút bất ngờ khi nàng không chút e dè gọi thẳng tên của chủ nhân mình, nhưng vẫn gật đầu xác nhận.
Khương Lê nhíu mày, Đồng Nhi thì thầm: "Tiểu thư, người này đột ngột xuất hiện, còn nhắc đến Túc quốc công gì đó, không biết có phải lừa đảo không..."
"Không phải đâu," Khương Lê đáp, "Hắn là người của Túc Quốc công."
Lúc này Văn Kỷ càng thêm kinh ngạc, hắn chắc chắn Khương Lê chưa từng gặp mình, vậy tại sao nàng lại khẳng định như thế? Khoảnh khắc tiếp theo, hắn nghe thấy giọng nói điềm tĩnh của Khương Lê: "Túc Quốc công vốn ưa thích cái đẹp, ghét bỏ cái xấu. Ám vệ này dung mạo tuấn tú như vậy, chắc chắn là người của Túc Quốc công rồi."
Văn Kỷ vốn đang đứng rất vững, nhưng vừa nghe thấy câu nói đó cũng suýt nữa trượt chân ngã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-chi-khuong-le/874.html.]
Đồng Nhi lúc này mới ngẩng đầu lên, nghiêm túc quan sát Văn Kỷ. Khi nhìn rõ khuôn mặt tuấn tú của hắn, nàng không khỏi hít một hơi, thốt lên: "Đúng là vậy! Tiểu thư, người này còn đẹp hơn cả thị vệ trong phủ chúng ta! Gần bằng Nhị thiếu gia rồi!"
Văn Kỷ: "..."
Bạch Tuyết khẽ kéo tay áo Khương Lê, nhỏ giọng hỏi: "Vậy tiểu thư, chúng ta còn đi không?"
Khương Lê nhìn Văn Kỷ, thấy hắn không có biểu cảm gì. Nàng suy nghĩ một hồi, cuối cùng thở dài: "Đi thôi."
Đồng Nhi vẫn còn sợ hãi, nhưng Khương Lê chỉ biết bất lực. Nàng hiểu rõ dù có từ chối, Cơ Hành cũng sẽ có cách khiến nàng phải đi. Sự lễ độ của hắn chỉ là bề ngoài, bản chất con người này vẫn là độc đoán chuyên quyền.
Không ai có thể từ chối hắn, bởi vì hắn luôn có cách riêng của mình.
Hiểu rõ thời thế mới là anh hùng, Khương Lê đành nói: "Đi thôi."
Nàng cùng Đồng Nhi và Bạch Tuyết đi theo Văn Kỷ đến Vọng Tiên Lâu.
Diệp Thế Kiệt đang cùng Diệp Minh Hiên vừa chọn đèn hoa vừa trò chuyện, bỗng nhiên quay đầu lại, thoáng thấy một bóng lưng quen thuộc. Hắn suýt buột miệng gọi tên Khương Lê, nhưng chưa kịp nói ra thì bóng hình kia đã lẫn vào đám đông, không thấy tăm hơi.
Diệp Thế Kiệt ngờ rằng mình nhìn nhầm, ngẩn ngơ nhìn theo. Diệp Minh Hiên trả tiền xong, quay lại thấy hắn đang ngây người nhìn đám đông, liền hỏi: "Sao thế?"
"Không có gì." Diệp Thế Kiệt thu hồi ánh mắt, lắc đầu, thầm nghĩ chắc là mình hoa mắt rồi. Dù Khương Lê có ra ngoài vào tối nay thì cũng sẽ không đi một mình, nhất định sẽ có người Khương gia đi cùng.
Hắn đúng là bị ám ảnh quá mức rồi.
......
Vọng Tiên Lâu là tửu lâu lớn nhất thành Yến Kinh.
Khi còn là trưởng tức nhà họ Thẩm, Khương Lê từng cùng bà bà và Thẩm Như Vân đi ngang qua nơi này. Lúc đó, bà bà và Thẩm Như Vân đều rất ngưỡng mộ, nhưng nàng lại không mấy quan tâm. So với người nhà họ Thẩm, dục vọng của nàng luôn nhạt nhòa. Dù vậy, từ lúc đó nàng đã biết Vọng Tiên Lâu là nơi ăn chơi xa xỉ, là chốn lui tới của những người giàu sang quyền quý.