Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Chi Khương Lê - Chương 45

Cập nhật lúc: 2024-06-20 18:04:44
Lượt xem: 230

Khương Lê đến Minh Nghĩa Đường, bên cạnh chỉ có một mình nha hoàn Bạch Tuyết.

Tuy rằng những người theo học ở Minh Nghĩa Đường đều là tiểu thư khuê các nhà quan lại quyền quý, nhưng nơi đây vẫn có những quy củ rất nghiêm khắc. Nếu không phải trước kia nàng đã từng kết duyên cùng Thẩm Ngọc Dung, có qua lại với các vị tiên sinh ở Minh Nghĩa Đường, thì e rằng giờ đây nàng chẳng biết gì về nơi này, không biết sẽ gây ra bao nhiêu chuyện dở khóc dở cười.

Ấu Dao và Ngọc Nga hai nàng kia, chắc hẳn cố tình muốn xem ta trò cười, nên chẳng dặn dò lấy một lời. Nàng  và Bạch Tuyết vừa lên xe ngựa, Đồng Nhi đã rưng rưng: "Tiểu thư, người nhớ về sớm nhé."

Tám năm ở Thanh Thành sơn, nàng và Đồng Nhi như hình với bóng. Lúc đó bên cạnh nàng chỉ có mình nàng ấyhầu hạ, nay kẻ ăn người ở đông đảo, Đồng Nhi không khỏi chạnh lòng, nàng phải dỗ dành mãi mới yên.

 

Dù cho mang Bạch Tuyết đến Minh Nghĩa đường, người ngoài trông thấy nha hoàn bên cạnh Khương Lê là một kẻ khờ khạo to lớn như thế, ắt hẳn lại nhạo báng nàng. Nhưng chuyện trên đời, há có thể nhìn vẻ bề ngoài mà đoán? Bạch Tuyết tuy dung mạo không bằng những a hoàn khác, nhưng sức lực lại hơn người. Từ khi trải qua cái c.h.ế.t rồi sống lại, Khương Lê thường tự hỏi, nếu ngày ấy mình có chút võ nghệ phòng thân, có phải đã may mắn thoát khỏi kiếp nạn, chẳng đến nỗi oan uổng bỏ mình hay không?  

 

Nhưng võ nghệ đâu phải một sớm một chiều mà thành, huống chi Khương gia vốn dòng dõi văn thần, Khương Lê lại là phận nữ nhi, học võ chẳng phải là chuyện trái lẽ thường? Hơn nữa, thân thể này e rằng cũng chẳng phải kỳ tài luyện võ, Khương Lê đành gác lại ý định đó.

 

Bản thân chẳng biết võ nghệ, tìm một nha hoàn khỏe mạnh, cũng là thêm một phần đường sống. Khương Lê hiểu rằng, người còn sống mới có hi vọng, bất cứ điều gì giúp nàng tăng thêm một phần cơ hội sống sót, đến lúc cần thiết, sẽ phát huy tác dụng to lớn.

Khương Lê và Bạch Tuyết đang trên đường đến Minh Nghĩa đường, thì ba người Khương Ấu Dao đã đến trước.

Trước kia, Khương Ấu Dao chẳng bao giờ đi cùng Khương Ngọc Nga và Khương Ngọc Yến, bởi hai người họ là con thứ của Tam phòng, Khương Ấu Dao vốn khinh thường ra mặt. Nhưng Khương Ngọc Nga lại có cái miệng dẻo quẹo, khéo nịnh hót, nên thỉnh thoảng Khương Ấu Dao cũng ban cho nàng ta chút mặt mũi.

 

Hôm nay vì muốn trêu tức Khương Lê, Khương Ấu Dao phá lệ cùng Khương Ngọc Nga và Khương Ngọc Yến ngồi chung một cỗ xe ngựa. Việc này lọt vào mắt mọi người ở Minh Nghĩa đường, ai nấy đều cảm thấy có điều khác lạ.

“Ấu Dao.” Một thiếu nữ áo hồng đứng ở cửa ngoái nhìn, tò mò hỏi: “Chẳng phải hôm nay nhị tiểu thư nhà ngươi cũng đến nhập học sao? Sao không thấy bóng dáng đâu, các ngươi không đi cùng nhau à?”

Khương Ấu Dao còn chưa kịp trả lời, Khương Ngọc Nga đã vội vàng cướp lời: “Nhị tỷ dậy muộn, chắc còn đang bận rộn chọn xiêm y, hôm nay là ngày đầu tiên tỷ ấy đến học đường, trong lòng rất xem trọng.”

Ngày thường nếu Khương Ngọc Nga xen vào như vậy, Khương Ấu Dao ắt hẳn sẽ không hài lòng, nhưng hôm nay lại mặc kệ Khương Ngọc Nga muốn nói gì thì nói.

 

Khương Ngọc Nga vừa dứt lời, liền có một cô gái khác dáng người cao cao cười khẩy: "Chọn y phục gì chứ? Đây đâu phải thi sắc đẹp chọn phi?"

"Nghe nói khi nhị tiểu thư phủ các người mới về phủ có người đã gặp, bảo cũng là một giai nhân thanh tú." Cũng có thiếu nữ dò xét nhìn về phía Khương Ấu Dao: "Thật sự rất đẹp sao? Không biết so với Ấu Dao thì thế nào?"

Khương Ấu Dao ở Minh Nghĩa Đường tuy không thể xưng là tài sắc vẹn toàn, nhưng tài hơn nàng thì kém sắc, sắc hơn nàng thì kém tài. Thêm vào đó thân phận địa vị của Khương Nguyên Bách, Khương Ấu Dao ở Minh Nghĩa Đường vẫn nổi bật hơn người.

Khương Ngọc Nga cười nói: "Nhị tỷ quả thật xinh đẹp, chỉ là ở trong núi quá lâu, tính tình..." Nàng không nói tiếp, mọi người lại nghĩ đến việc Khương Lê lúc trước bị đuổi đến am ni cô, một ở chính là tám năm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-chi-khuong-le/chuong-45.html.]

 

Ở trong núi tám năm, e rằng mình chỉ là một kẻ quê mùa vừa mới trở về Yến Kinh, có thể hiểu được cái gì? Ngay cả cô nương tò mò về Khương Lê cũng tỏ ra khinh thường trong mắt.

 

Nữ sinh Minh Nghĩa Đường, người ta xem xét thân phận, địa vị, dung mạo, lại còn cả tài hoa. Đến đây học, ai nấy đều là bảo bối trong nhà, vốn đã ở vị thế cao sang, nào có ai chịu kém cạnh người khác. Hễ có người mới, thể nào cũng đem ra so sánh thiệt hơn.

Khương Lê, ngoài việc có phụ thân là Thủ phụ ra thì chẳng còn gì khác. Ấy vậy mà vị Thủ phụ ấy lại chẳng mấy khi để tâm đến nàng. Thế thì Khương Lê có gì đáng để người ta chú ý cơ chứ?

Đang nói chuyện, bỗng đâu từ ngoài cửa có kẻ nào đó nhiều chuyện kêu lên: "Nhị tiểu thư Khương gia đến rồi!"

Cả học phủ, nữ học tử đồng loạt ngoảnh đầu về phía cửa.

Bỗng thấy hai thiếu nữ bước vào cửa. Nha hoàn có vóc dáng cường tráng hơn người thường, làn da rám nắng, mặc bộ yếm đào của người hầu nhưng chẳng những không toát lên vẻ xinh xắn mà còn có phần buồn cười. Cử chỉ của nàng ta cũng giống như một cô thôn nữ giữa núi rừng.

Tuy nha hoàn này thu hút sự chú ý, nhưng có lẽ vì sự khôi hài của mình mà càng làm tôn lên vẻ đẹp thoát tục của cô nương bên cạnh.

Thiếu nữ ấy nở nụ cười ôn hòa, ấm áp như làn gió thoảng giữa núi, thổi qua lòng người, khiến ai nấy đều cảm thấy dễ chịu. Gương mặt nàng thanh tú, đường nét hài hòa, đôi mắt toát lên vẻ anh khí, khiến sự dịu dàng của nàng lại càng thêm kiên cường, lay động lòng người.

"Kia có phải nhị tiểu thư Khương gia không?" Có người khẽ hỏi. "Trông không giống như được nuôi dưỡng nơi núi rừng."

Ngày đầu tiên đến học, lần đầu tiên đặt chân tới Minh Nghĩa Đường xa lạ, đối diện với những người không quen biết, cô gái ấy chẳng hề tỏ ra lúng túng hay e ngại. Nàng điềm nhiên, ung dung, chẳng hề thua kém bất cứ ai.

"Ta lại thấy nàng giống như được nuôi dưỡng nơi núi rừng," Có người thì thầm với bạn mình. "Rất có linh khí."

"Linh khí" là một thứ cảm giác khó diễn tả thành lời. Nó không phải thứ có thể học được sau vài ngày theo thầy, cũng không phải thứ có thể mua được bằng tiền bạc. Đôi mắt cô nương ấy trong veo như suối nguồn, ngọt ngào và thuần khiết.

 

Dù đã nghe rất nhiều lời đồn về sự độc ác của nàng, nhưng nhị tiểu thư Khương gia lại có vẻ ngoài quá đỗi hiền lành, khiến người ta khó lòng mà ghét bỏ.

Sự thay đổi thái độ của mọi người xung quanh đối với Khương Lê ngay lập tức bị Khương Ấu Dao và những người khác nhận ra. Khương Ấu Dao tức giận trong lòng, Khương Lê không mặc những bộ váy mà Quý Thục Nhiên đã đưa cho, mà lại tự mình quyết định. Rõ ràng nàng ta cố tình, cố tình muốn gây sự chú ý!

Những suy nghĩ của Khương Ấu Dao thật quá vô lý. Nếu Khương Lê mặc những bộ quần áo mà Quý Thục Nhiên đưa, thì mới thực sự là gây sự chú ý. Nhưng việc gây chú ý vào lúc này lại chưa chắc đã là điều tốt. Khương Lê ăn mặc giản dị, thanh nhã, lại rất phù hợp với khí chất của nàng, khiến nàng càng thêm nổi bật một cách tự nhiên.

Khương Ngọc Nga không khỏi thắc mắc. Nàng không hiểu vì sao danh tiếng của Khương Lê lại tệ đến vậy, nhưng khi nhìn thấy nàng, những học sinh này đều không tỏ ra chán ghét. Phải chăng danh tiếng tốt xấu không quan trọng?

Khương Lê thầm cười trong lòng.Đôi mắt của người đời luôn có những thứ không nhìn thấy được, những thứ không nhìn thấy được sẽ bị che mờ. Nhưng hầu hết mọi người đều sẵn sàng tin rằng những gì họ nhìn thấy là tất cả.

Ví như việc đánh giá một người tốt hay xấu, chỉ qua một lần gặp gỡ, làm sao có thể nhìn thấu được? Cái mà ta nhìn thấy, chỉ là sự phán đoán của một người khác.

Nàng ta trông có vẻ là một người tốt, chỉ cần cố gắng một chút, nàng ta có thể trở thành một "người tốt".

 

Loading...