Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Chi Khương Lê - Chương 69

Cập nhật lúc: 2024-06-22 12:04:56
Lượt xem: 226

Tổng cộng chỉ ba mươi người được kiểm tra. Khương Lê xếp hạng trung bình, vừa nghe xong, Khương Ngọc Nga ở phía xa liền kêu lên: "Nhị tỷ đứng thứ mười ba, ngay sau Tam tỷ đấy! Tam tỷ đứng thứ mười hai, thật là trùng hợp!"

Khương Ấu Dao đứng thứ mười hai sao? Khương Lê ngạc nhiên, rồi bật cười, Quả là trùng hợp ngẫu nhiên.

 

Liễu Nhứ nào được ung dung như Khương Lê, nghe vậy lắc đầu than thở: "Thế này nguy rồi, Khương Ấu Dao gảy đàn vốn đã đứng đầu Minh Nghĩa Đường, năm ngoái một khúc 《Hóa Điệp》 khiến người người kinh diễm, năm nay ắt càng tinh thông hơn. Nàng càng đàn hay, người càng thêm bất lợi, dù có khá cũng hóa dở."

 

Người đời vốn ưa so sánh, vừa thưởng thức ngọc bàn trân tu, đã vội so với cơm hẩm cháo rau, sơn hào hải vị càng thêm quý giá, cơm canh đạm bạc càng thêm khó nuốt.

 

Khương Lê lần này quả thật bất lợi.

 

"Sao lại để Nhị tiểu thư sau Tam tiểu thư chứ?" Khương lão phu nhân cau mày. Đều là con cháu Khương gia, Khương Lê kém cỏi quá cũng chẳng vẻ vang gì. Khương Ấu Dao trong lòng mừng thầm, nào ngờ trời ban cơ hội tốt thế này, chỉ thấy ông trời đều đứng về phía mình. Lần này nhất định phải khiến Khương Lê xấu hổ ê chề.

Mạnh Hồng Cẩm thấy vậy, khịt mũi khinh bỉ, trong lòng cũng hả hê. Nàng vốn đàn không bằng Khương Ấu Dao, nhưng thấy Khương Lê mất mặt cũng thấy vui lây.

 

Khương Lê nào có tâm tư so đo chuyện này, nàng thấy Vĩnh Ninh công chúa mà vẫn chưa thấy bóng dáng Thẩm Ngọc Dung đâu. Nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, hôm nay Vĩnh Ninh công chúa phá lệ đến đây, Thẩm Ngọc Dung ắt cũng sẽ tới.

 

Đang suy nghĩ, các thiếu nữ xung quanh bỗng xôn xao, ngay cả người xem ở xa cũng náo động. Liễu Tự bên cạnh kinh ngạc thốt lên: "Sao Thành vương điện hạ cũng tới?"

 

“Thành vương điện hạ?" 

Khương Lê đưa mắt nhìn về phía huyên náo, quả nhiên thấy một nam tử áo lam đang an tọa bên cạnh Vĩnh Ninh công chúa, chính là Thành vương. Thành vương và Vĩnh Ninh công chúa là huynh muội cùng mẫu thân sinh ra, đều là con của Lưu thái phi. Khi còn ở Thẩm gia, Khương Lê cũng nghe Thẩm Ngọc Dung kể đôi chút về chuyện thâm cung bí sử. Năm xưa, khi tiên đế còn tại vị, Lưu quý phi và Hạ quý phi tranh sủng kịch liệt, nhưng sau khi Hạ quý phi quy tiên, Hồng Hiếu đế được Hoàng hậu nuôi dưỡng, rồi trở thành Thái tử.

 

Thành vương khi ấy chỉ cách ngôi vị chí tôn một bước chân. Chẳng biết có phải vì trước kia được sủng ái quá độ, Lưu thái phi vẫn giữ nguyên tính tình kiêu ngạo, khiến Thành vương cũng chẳng biết thu liễm, quá mức kiêu căng. May nhờ Hồng Hiếu đế nhân từ, nếu là bậc đế vương đa nghi khác, Thành vương ắt phải chịu nhiều đắng cay.

 

Thành vương vừa xuất hiện đã khiến người người xôn xao, Khương Lê còn nghe thấy các tiểu thư bên cạnh nhỏ to bàn tán: "Thành vương điện hạ thật tuấn tú phi phàm..."

 

Khương Lê chợt nghĩ, Thành vương tuy đã có chính phi nhưng chưa có trắc phi. Các tiểu thư ở đây, có người xuất thân thấp kém, nếu được làm trắc phi cho Thành vương cũng là một bước lên tiên. Không biết Thành vương đến đây có phải để chọn thê thiếp hay không. Nghĩ đến câu "chọn con dâu" của Khương Cảnh Duệ, Khương Lê không khỏi bật cười.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-chi-khuong-le/chuong-69.html.]

Nụ cười chưa kịp tắt, Khương Lê bỗng sững sờ, cách Thành vương - hay nói đúng hơn là Vĩnh Ninh công chúa không xa, đang có một bóng hình quen thuộc. Trường sam trắng giản dị, mày mắt thanh tú, vó thể thấy được thời trẻ phong lưu tuấn tú, nay đã trưởng thành, trở nên trầm ổn đĩnh đạc.

 

Dù cách xa muôn trùng, Khương Lê vẫn nhận ra hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên. Hay nói đúng hơn, dù cách biệt ngàn trùng xa thẳm, trải qua ngàn năm vạn năm, nàng vẫn nhận ra hắn.

Hắn từng là phu quân của nàng, là người thanh mai trúc mã ân ái triền miên, người có thể vì nàng vẽ chân mày, người có thể cùng nàng nắm tay trăm năm, đầu bạc răng long. Đó là phu quân của nàng, là người đầu ấp tay gối, nhưng cũng là kẻ thù của nàng, là người trơ mắt nhìn nàng bước xuống suối vàng.

 

Khương Lê bỗng nhắm mắt.

 

Trong lòng trào dâng những tháng năm cũ, những mảnh ký ức vụn vỡ sắp ghép thành bức tranh hoàn chỉnh, lại đột ngột vỡ vụn, như tấm gương đồng bị đập tan, cuối cùng chỉ còn lại bóng hình vội vã khuất xa ngoài song cửa khi nàng đang thoi thóp trong tay kẻ khác.

 

Bóng hình lạnh lùng, quen thuộc mà xa lạ ấy. Khương Lê mở mắt, ánh nhìn vô hồn.

 

Dù chỉ liếc nhìn từ xa, Khương Lê vẫn thấy rõ Thẩm Ngọc Dung và Vĩnh Ninh công chúa trao đổi ánh mắt. Vĩnh Ninh công chúa kiều diễm, nhỏ nhẹ cười nói, tràn đầy sức sống. Còn Tiết Phương Phi đã c.h.ế.t rồi, chỉ còn là nắm xương tàn lạnh lẽo dưới lớp đất sâu.

Nàng cúi đầu, chẳng khóc được cũng chẳng cười được.

Liễu Nhứ không hay biết, vẫn kéo tay Khương Lê nói: "Giám khảo hôm nay đã đến rồi, người nhìn xem, đó là Kinh Hồng tiên tử..."

 

Khương Lê trong lòng rối như tơ vò, bất giác nhìn theo hướng Liễu Nhứ chỉ. Chỉ thấy một nữ tử áo trắng như tuyết, đầu điểm dải lụa vàng nhạt, môi đỏ như son, răng trắng như ngọc, dung mạo tuyệt trần. Nàng di chuyển, tay áo phất phơ như tiên nữ giáng trần, khiến người ta say đắm.

 

Đây chính là Kinh Hồng tiên tử. Nàng vốn là kỹ nữ thanh lâu ở Vọng Tiên Lâu, bán nghệ không bán thân, nhờ tài đàn tuyệt diệu mà được các công tử con nhà quyền quý ở Yên Kinh theo đuổi, danh tiếng còn hơn cả tiểu thư khuê các. Về sau, Kinh Hồng tiên tử đem lòng yêu nhi tử một thương nhân trà, được hắn chuộc thân rồi rời khỏi Vọng Tiên Lâu, rửa tay gác kiếm an phận làm hiền thê.

Người kinh thành ai nấy đều tiếc nuối chẳng còn được nghe Kinh Hồng tiên tử gảy đàn, nhưng tài nghệ của nàng thì không ai dám nghi ngờ. Nay nàng làm giám khảo cũng chẳng phải chuyện lạ.

Trong số những người có mặt hôm nay, có cả các công tử trẻ tuổi, thấy tiên tử tuy đã là phụ nhân mà vẫn xinh đẹp hơn thiếu nữ, đều đỏ mặt không dám nhìn thẳng.

 

Khương Lê đang tấm tắc khen Kinh Hồng tiên tử quả thật tiên tư ngọc sắc, bỗng nghe Liễu Nhứ kinh hô: "Túc quốc công đến rồi kìa."

Như để phụ họa lời Liễu Nhứ, xung quanh bỗng im phăng phắc, chỉ còn tiếng thở nhẹ như sợ kinh động đến ai. Sau tà áo trắng như tuyết là một màu đỏ thắm, đỏ đến não nề, đỏ đến chói lóa.

 

Đó là Túc quốc công, Cơ Hành.

 

Loading...