Trọng Sinh Chi Khương Lê - Chương 84 (5)
Cập nhật lúc: 2024-07-01 18:23:30
Lượt xem: 178
Ông ta quay đầu, dập đầu hai cái trước mặt Khương Nguyên Bách, nói: "Đại ca, đệ có lỗi với huynh, con hư tại phụ thân, Ngọc Nga gây ra họa lớn lần này, đều là do đệ không dạy dỗ nó tử tế, huynh đánh c.h.ế.t đệ đi!"
Phu nhân ông ta cũng khóc lóc với Quý Thục Nhiên: "Tẩu, muội thật sự không còn mặt mũi nào gặp tẩu. Muội biết lần này Ngọc Nga làm quá đáng lắm, nhưng... nó là con muội dứt ruột đẻ ra, tẩu cũng là mẫu thân, muội không còn cách nào khác, xin tẩu cho nó một con đường sống, kiếp sau muội làm trâu làm ngựa báo đáp tẩu!"
Khương Ngọc Nga cũng nước mắt lưng tròng, vừa khóc vừa dập đầu trước mặt Khương Ấu Dao, ả ta không nói nhiều như phụ mẫu mình, chỉ nức nở: "Tam tỷ... muội sai rồi..."
Cả nhà này, vậy mà đều đến tạ tội. Nhất thời, Vãn Phượng đường tiếng khóc vang trời, thật náo nhiệt.
Khương Nguyên Bách có chút lúng túng, ông và người đệ đệ này ngày thường không mấy thân thiết, không phải vì phân biệt thứ tử, mà là tính cách của ông ta quá nhu nhược, vô dụng, Khương Nguyên Bách không coi trọng ông ta. Lúc này cũng vậy, đầu gối nam nhi quý hơn vàng, ông ta quỳ trước mặt mình, ông không cảm thấy đó là biểu hiện của sự thành tâm, mà lại thấy ông ta quỳ xuống quá dễ dàng.
Quý Thục Nhiên tránh khỏi tay tam phòng phu nhân đang níu lấy vạt áo mình, miễn cưỡng cười nói: "Muội nói gì vậy, sao lại bảo ta cho Ngọc Nga một con đường sống, ta có làm gì con bé đâu. Nếu muội nói đến chuyện hôn sự của nhà họ Chu và Dao nhi, vậy thì không cần phải bận tâm. Dao nhi và Thế tử là không thể nào đâu, Ngọc Nga sau này có toan tính gì, cũng không liên quan gì đến Dao nhi. Cho nên muội nói làm trâu làm ngựa báo đáp, cũng không cần thiết."
Dương thị không ngờ Quý Thục Nhiên lại nói thẳng thừng như vậy, lại nghe nói giữa Ấu Dao và Thế tử không thể nào, mối hôn sự này xem như không thành, trong lòng càng thêm trùng xuống. Cả nhà họ Khương đều biết nàng si mê Thế tử, nay nàng không thể vào cửa nhà họ Chu, Ngọc Nga lại được, nàng không hận ả ta mới lạ.
Lòng Dương thị như lục bình trôi nổi trên mặt nước, không phân biệt được trên dưới trái phải, mờ mịt không biết làm sao, hoảng sợ vô cùng.
Khương Ngọc Nga nghe vậy thì trong lòng mừng thầm.
Thành thật mà nói, nếu phải chọn một người trong hai người làm chính thê của Thế tử, ả ta thà chọn cô nương họ Thẩm. Ngày ngày ở chung với nàng, sẽ khiến ả ta nhớ lại những ngày tháng không được coi trọng trong nhà họ Khương, cũng sẽ nhắc nhở ả ta rằng mình chỉ là nữ tử của một thứ tử.
Ả ta không muốn ở chung với Khương Ấu Dao, nàng sẽ đè đầu cưỡi cổ ả ta, ả ta còn phải dâng trà thỉnh an, dọn cơm hỏi han nàng, giống như ngày thường mình nịnh bợ nàng vậy, chẳng khác gì trước đây cả. Như vậy, thà rằng ả ta đi hầu hạ một người xa lạ còn hơn.
Vẻ vui mừng trong mắt ả ta, lại rõ ràng lọt vào mắt Khương Ấu Dao. Nàng chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng bùng lên, niềm vui sướng ấy chói mắt đến mức khiến nàng mất đi lý trí, nàng đột nhiên nhảy dựng lên, lao về phía ả ta.
"Đồ đê tiện!" Khương Ấu Dao hét lên chói tai.
Khương Ngọc Nga đang run rẩy quỳ gối, bộ dạng đáng thương, bất ngờ bị Khương Ấu Dao nhào tới, ngã nhào xuống đất. Trâm cài trên tóc nàng ta văng ra, rơi xuống đất.
Khương Ngọc Nga thét lên một tiếng thảm thiết.
...
Ánh nắng dịu dàng chiếu lên ô cửa sổ chạm trổ tinh xảo. Một chú chim hoàng oanh đậu trên cành hải đường trước cửa, hót líu lo vui vẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-chi-khuong-le/chuong-84-5.html.]
Khương Lê vừa bước đến, chim hoàng oanh giật mình, vỗ cánh bay vút lên cây cao.
Khương Lê ngước nhìn bầu trời, hôm nay quả là một ngày đẹp trời.
"Tiểu thư - tiểu thư -" Đồng Nhi từ ngoài chạy vội vào.
Bạch Tuyết đang quét sân, Đồng Nhi chạy quá nhanh nên trượt chân, suýt ngã. Bạch Tuyết vội đưa tay đỡ nàng ta dậy. Quả không hổ danh là Bạch Tuyết khỏe mạnh, chỉ một tay cũng đỡ được Đồng Nhi. Thoát khỏi nguy hiểm, Đồng Nhi vội cảm ơn: "Cảm ơn ngươi, Bạch Tuyết."
"Có chuyện gì mà hốt hoảng vậy?" Bạch Tuyết tò mò hỏi: "Từ từ kể không được sao?"
"Không được, là chuyện hệ trọng, kể chậm thì mất cả hay rồi, tiểu thư -" Cuối cùng nàng ta cũng tìm thấy Khương Lê đang đứng phơi nắng bên cửa sổ, nói: "Cuối cùng cũng tìm được người rồi, tiểu thư, hôm nay nô tỳ ra ngoài sân, nghe được một chuyện, tiểu thư có biết là chuyện gì không?"
Chưa để Khương Lê lên tiếng, Bạch Tuyết đã xen vào: "Ngươi không nói, tiểu thư làm sao biết được?"
"Ngươi đừng nói." Đồng Nhi đáp: "Nô tỳ nghe nói tối qua ở Vãn Phượng đường xảy ra chuyện, hình như tam tiểu thư và tứ tiểu thư đánh nhau."
"Đánh nhau?" Khương Lê ngạc nhiên, nhưng nghĩ kỹ lại cũng thấy bình thường. Khương Ngọc Nga và Khương Ấu Dao đều không phải người biết kiềm chế, đánh nhau cũng là điều dễ hiểu. Chỉ là không ngờ họ lại đánh nhau ở Vãn Phượng đường, trước mặt lão phu nhân mà cũng không biết giữ ý, đúng là gan lớn.
"Ai thắng?" Bạch Tuyết chỉ quan tâm điều này.
"Hì hì, tam tiểu thư ngang ngược như vậy, đương nhiên là tam tiểu thư thắng rồi. Nghe nói tứ tiểu thư còn bị tam tiểu thư làm bị thương mặt, chảy máu, lần này xem như bị hủy dung rồi. Nhưng kỳ lạ là, tam phu nhân và tam lão gia cũng không nói gì, đêm qua còn mời đại phu đến xem, chuyện này coi như bỏ qua, vậy mà không trách phạt tam tiểu thư, thật là kỳ lạ."
Đồng Nhi nhún vai: "Cũng không biết vì sao họ lại đánh nhau."
Khương Lê mỉm cười, nàng biết rõ nguyên nhân.
“Vì Chu Ngạn Bang.”