TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ! - CHƯƠNG 3
Cập nhật lúc: 2024-10-03 16:11:46
Lượt xem: 6,660
Trước khi về căn nhà thuê mới của mẹ, tôi kéo mẹ đi ăn thịt kho tàu ở Mi Châu Đông Pha.
Kiếp trước, mẹ tôi sợ béo, mặc dù thích ăn thịt kho tàu ở quán này, nhưng vì giảm cân nên luôn nhịn miệng.
Kiếp này, tôi không muốn mẹ phải giảm cân nữa.
Quả nhiên, khi ăn thịt kho tàu, khóe miệng mẹ tôi luôn cong lên.
2.
Mẹ tôi là một mỹ nhân.
Mặc dù chuyện ly hôn khiến bà có vẻ tiều tụy, nhưng khi cười lên, đôi mắt cong cong vẫn toát lên vẻ đẹp rạng rỡ, quyến rũ.
Tôi chợt nảy ra một ý...
Nhớ lại kiếp trước, kể từ sau khi ly hôn với bố, khóe miệng mẹ tôi hình như lúc nào cũng trĩu xuống.
Tôi cứ nghĩ mẹ cũng giống mình, vì cảm thấy ấm ức nên mãi không thoát khỏi được cái bóng của cuộc hôn nhân đổ vỡ.
Nhưng nhìn mẹ bây giờ, dường như mẹ chẳng bị chuyện ly hôn ảnh hưởng quá nhiều.
Vậy có khả năng nào là:
Nỗi buồn phiền của mẹ kiếp trước, phần lớn là vì tôi?
Tôi bất giác nhớ lại ngày này của kiếp trước.
Tôi bị bố đánh vỡ đầu, mẹ lao vào đánh nhau với bố, nhưng cuối cùng ông ta thậm chí còn không chịu đưa tôi đến bệnh viện.
Sau khi tôi được xử lý vết thương ở bệnh viện xong, mẹ ôm tôi vào lòng và nói: "Từ nay về sau, con coi như không có người bố này nữa."
Nhưng tôi năm đó hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật này.
Tôi không hiểu nổi, tại sao bố lại đối xử tốt với Tưởng Nhiễm Nhiễm mà không tốt với tôi.
Rõ ràng tôi mới là con gái ruột của ông ta.
Tôi cảm thấy là Tưởng Nhiễm Nhiễm đã cướp bố của mình.
Ở trường, tôi luôn đối đầu với Tưởng Nhiễm Nhiễm trong mọi việc, nhưng lần nào cũng thất bại.
Bố mua điện thoại mới cho Tưởng Nhiễm Nhiễm, tôi liền đập nát cái điện thoại đó.
Cái gì tôi không có được, cô ta cũng đừng hòng hưởng thụ.
Mẹ kế chạy đến trường, trước mặt mẹ tôi mà mắng tôi: "Có mẹ sinh, không có mẹ dạy!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-lam-bao-boi-cua-me/chuong-3.html.]
Tôi liền tại chỗ mắng lại, nào là BITCH, nào là con đ..ĩ tiếng Anh tiếng Trung lẫn lộn, cứ từ nào khó nghe là tôi chửi ra hết.
Chẳng thèm quan tâm đến việc đang trước mặt toàn thể thầy cô và học sinh trong trường, tôi cứ như một bà chằn, mẹ tôi đứng bên cạnh xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên.
Sau đó, bố tát tôi một cái, rồi trước mặt tôi chất vấn mẹ: "Lâm Hàm, đây là con gái bà dạy dỗ ra đấy à? Gia phong nhà họ Lâm các người thật khiến tôi mở mang tầm mắt."
Nhưng dù có xấu hổ đến đâu, mẹ vẫn che chở tôi phía sau, cào cấu mặt bố đến mức nát bươm.
Những lời mẹ chất vấn bố, đến bây giờ tôi vẫn nhớ rõ mồn một: "Con gái tôi dạy dỗ ra thì làm sao? Nó chỉ muốn bố ruột của nó nhìn nó thêm một cái thì có gì sai?
"Hai người, một thằng đàn ông tồi một con đàn bà đê tiện, yêu thương nhau thắm thiết, tôi thấy bẩn thấy thỉu thấy ghê tởm, không muốn so đo, không có nghĩa là chuyện của hai người không bẩn không thỉu không ghê tởm. Sao hai người được làm, mà con gái tôi lại không được nói?
"Chu Minh Khôn, ông nên cảm ơn con gái ruột của ông không chê ông bẩn, còn muốn tìm mọi cách để ông nhìn nó thêm một lần. Đáng tiếc, đm, ông không xứng!
"Ông cứ việc làm bố tốt của con riêng ông đi, con gái tôi không cần ông nữa. Hôm nay tôi nói rõ ở đây, sau này ông còn dám động vào nó một cái, tôi liều mạng với ông, ông cứ chờ xem tôi có dám hay không!"
Có lẽ là bị khí thế của mẹ dọa sợ.
Bố buông một câu "Đồ điên", rồi che chở mẹ kế và con riêng của ông ta bỏ đi.
Sau đó, ông ta nhờ vả người quen, chuyển lớp cho Tưởng Nhiễm Nhiễm, chỉ để cho cô ta tránh xa tôi.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Còn tôi, vì nhiều lần gây sự với Tưởng Nhiễm Nhiễm mà suýt bị ghi vào sổ đầu bài.
Cuối cùng vẫn là mẹ tôi phải đi cầu xin khắp nơi, mới không để lại vết nhơ này trong hồ sơ.
Hôm đó mẹ đón tôi về nhà, rất buồn bã nói với tôi: "Tình Tình, mẹ xin lỗi con, không thể cho con một người bố yêu thương con."
"Nhưng cuộc đời con rốt cuộc vẫn là của con, dù bố con không yêu con, con cũng phải sống thật tốt."
Mẹ nói xong những lời này, liền đi vào bếp.
Tôi nhìn thấy mẹ len lén lau nước mắt trong bếp.
Thực ra tôi rất muốn vào ôm mẹ, nói với mẹ rằng: "Mẹ, mẹ không có lỗi với con, có mẹ con đã rất hạnh phúc rồi."
Nhưng sự ương ngạnh của tuổi trẻ, đã khiến tôi cuối cùng không bước vào với bà ấy.
Đó là điều tôi hối tiếc nhất ở kiếp trước.
Tối hôm đó, mẹ nấu cơm chiên trứng rất ngon cho tôi, nhưng bản thân mẹ lại không ăn một miếng nào.
Tôi âm thầm quyết tâm trong lòng, phải sống thật tốt, không để mẹ phải buồn nữa.