Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh, Ta Học Làm Thê Tử - Chương 29-1

Cập nhật lúc: 2024-10-21 22:36:51
Lượt xem: 71

Cửa gỗ ầm ầm đổ xuống bên chân của Thẩm Khước, nàng có chút sợ hãi nắm lấy tay Thích Giác. Nàng ngẩng mặt, nói: “Tiên sinh, người nói dối, cho dù người không nhìn thấy cũng có thể ra ngoài!”

“Đúng vậy.” Thích Giác cười thừa nhận.

Thẩm Khước nhíu mày, nắm đ.ấ.m nhỏ đập vào lồng n.g.ự.c của Thích Giác, phẫn nộ: “Là người cố ý không tránh đi! Còn cười! Nhìn xem cánh tay của người bị thương thành dạng gì rồi!”

Thích Giác bật cười, nói: “Cũng thật đáng giá.”

Thẩm Khước nhìn Thích Giác trân trân, mũi có chút chua xót.

“Được rồi, chúng ta ra ngoài.” Thích Giác bảo vệ Thẩm Khước đi ra ngoài, vừa khéo gặp được Thẩm Hưu đang xông vào.

“Thẩm Khước! Muội có sao không!” Thẩm Hưu nhìn Thích Giác, sau đó duỗi tay kéo Thẩm Khước từ trong lòng Thích Giác ra.

“Muội không sao.” Nhìn khuôn mặt lo lắng của Thẩm Hưu, Thẩm Khước vội nói. Nhưng bị kéo ra khỏi Thích Giác, trong lòng nàng ẩn ẩn một tia mất mát. Nàng quay đầu nhìn Thích Giác, tiên sinh của nàng tĩnh lặng đứng ở đó, tựa như đang nhìn về phương hướng của nàng. Vết bỏng trên cánh tay chàng làm bỏng rát đôi mắt của Thẩm Khước. Tiên sinh của nàng, chỉ vì muốn nàng không sợ lửa nữa, lại không quan tâm đến an nguy của bản thân như vậy…..

“Không sao là tốt rồi, tốt rồi.” Thẩm Nhân vừa mới thở phào một hơi, lại nhìn thấy cánh tay bị bỏng của Thích Giác, ông kinh sợ: “Trầm Tiêu Quân bị thương rồi? Nhanh đi mời đại phu! Nhanh lên!”

Thẩm Hưu cả giận: “Sao đang bình thường lại cháy? Một đám hạ nhân vô dụng!”

“Được rồi ca ca đừng giận nữa, không phải muội đã ổn rồi sao.” Thẩm Khước cười ngọt ngào, ánh mắt của nàng vượt qua Thẩm Hưu, nhìn Hà thị đang đứng ở xa. Hà thị như cảm nhận đươc ánh mắt của Thẩm Khước, bà nhìn qua, khoé miệng bày ra một nụ cười cứng đờ. Thẩm Khước cong cong khoé miệng, nhưng ánh mắt của nàng gần như lạnh xuống trong nháy mắt.

Nàng nhìn Thẩm Hưu cả người toàn nước, lại nhìn Thẩm Nhân ở một bên đang quan tâm đến Thích Giác. Chậm rãi cúi đầu, rũ mắt xuống, đem lạnh lùng trong mắt thu lại từng chút một.

Có một mẫu thân độc ác với chính nữ nhi của mình như vậy, đối với tương lai của Thẩm Hưu rất không tốt đi? Hơn nữa, phụ thân của nàng thật sự sẽ vì nàng mà làm chủ sao? Sẽ vì một vài lời nói của nàng mà hưu Hà thị sao? Sẽ sao? Thẩm Khước không biết. Nàng vốn dĩ là người đa nghi không dễ dàng tin tưởng người khác. Huống hồ, nàng vẫn chưa làm rõ nguyên nhân thật sự Hà thị đẩy nàng vào biển lửa. 

Chiết Tranh viện bị thiêu cháy, Thẩm Khước vào khách phòng ở. Từ sau trận cháy, nàng xưng bệnh không ra ngoài, tự nhiên cũng sẽ không gặp Hà thị. Vài nha hoàn rõ ràng cảm nhận được tâm tình của Thẩm Khước ngày này so với ngày sau càng thấp. Các nàng đi hỏi vài lần, Thẩm Khước chỉ lắc đầu. Không quá mấy ngày, Thẩm Khước vốn đã gầy nhỏ lại gầy thêm một vòng. Các nha hoàn không biết chuyện của Hà thị, chỉ cho rằng nàng vì phải gả cho người như Lưu đại mà thương tâm.

Các nàng cũng không có cách khác, chỉ càng tận tâm tận lực hầu hạ người.

Thời gian trôi qua nhanh như nước chảy, hôn kỳ đã đến gần, cả Thẩm gia đã sớm giăng đèn kết hoa, khắp nơi bao phủ màu đỏ. Người người gặp mặt đều chúc mừng, trừ Thẩm Khước ở bên này.

Sáng sớm ngày đại hôn, lúc trời còn chưa sáng, hạ nhân đều đang ngủ chưa dậy.

Thẩm Khước vốn dĩ không sao ngủ được, vì vậy lúc có người kéo tay nàng, nàng cơ hồ mở mắt ngay lập tức.

“Tiên sinh!” Nàng kinh hô một tiếng, lập tức ngồi dậy.

Thích Giác đặt ngón trỏ lên môi làm một động tác im lặng.

Thẩm Khước lập tức mím môi, không nói chuyện nữa. Nàng nghiêng tai lắng nghe, không nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài. May là không làm nha hoàn canh gác ở bên ngoài giật mình tỉnh dậy. Nàng khẽ thở nhẹ ra, đè thấp thanh âm hỏi: “Tiên sinh, người đến thăm con sao?”

“Ừm.” Thích Giác gật đầu, đưa một chiếc hộp bằng đàn hương được chế tạo tinh xảo cho Thẩm Khước.

Thẩm Khước mở hộp ra, giá y màu đỏ khiến nàng nhìn đến ngây người. Thích Giác đã từng nói sẽ dẫn nàng đi, nàng cứ như vậy tin tưởng. Nàng không hỏi dự định của Thích Giác, nàng chỉ biết tiên sinh của nàng đã đồng ý dẫn nàng đi là đủ rồi, căn bản không cần hỏi quá trình.

Càng đến gần hôn kỳ, Thẩm Khước không lo lắng một chút nào, dù sao tiên sinh của nàng đã đáp ứng sẽ dẫn nàng đi không phải sao?

Vừa nãy Thích Giác đột nhiên xuất hiện, khiến Thẩm Khước nháy mắt tưởng rằng người đến đón nàng đi! Nhưng người lại đưa giá y màu đỏ thẫm cho nàng, cho dù bộ giá y này có đẹp như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể khơi dậy nửa phần hứng thú của nàng.

Nàng tin người, nhưng phần tín nhiệm này như cũ vẫn mang theo một tia bất an nho nhỏ.

“Tiên sinh, người muốn con gả cho Lưu đại sao?” Thẩm Khước ngẩng mặt lên, thanh âm buồn buồn nói.

Thích Giác xoa đầu Thẩm Khước, nói: “Ngoan, đi thay xem có hợp không.”

“Con biết rồi.” Thẩm Khước buồn bã gật đầu, cầm giá y màu đỏ đi đến sau bình phong thay.

Bởi vì vóc dáng của Thẩm Khước quá nhỏ, giá y vốn chuẩn bị cho nàng là đặc biệt được định sẵn, nhưng so với bộ mà Thích Giác đem đến, thật sự là khác nhau một trời một vực.

Giá y màu đỏ thẫm hoàn toàn dựa theo vóc người của Thẩm Khước mà may thành. Sợi chỉ vàng ở cổ áo và tay áo của giá y được thêu hoa văn hình phượng cầu hoàng. Ngọc bội ở bên eo lúc đi lại mang theo sắc thái lưu động, rất có ý quang hoa lưu chuyển.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-ta-hoc-lam-the-tu/chuong-29-1.html.]

Chung quy cũng là một tiểu cô nương yêu thích xinh đẹp, cho dù trong lòng Thẩm Khước buồn bã, như cũ vẫn đứng trước gương đồng trước bàn trang điểm mà xoay một vòng, trên gương đồng liền hiện ra dung nhan trong sáng và thân hình nhỏ bé của một thiếu nữ. Dù gì cũng chỉ là một tiểu cô nương, mặc lên giá y đỏ thẫm luôn sẽ có một cảm giác mới lạ.

“Đến đây, ngồi xuống.” Thích Giác kéo chiếc ghế trước bàn trang điểm ra.

Thẩm Khước nghe lời, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Thích Giác đứng sau người nàng, dùng lược ngọc từng chút một chải mái tóc dài của Thẩm Khước trở nên gọn gàng.

Thẩm Khước ở trong gương nhìn thấy tóc dài của mình được búi lên, nàng còn có thể nhìn thấy lồng n.g.ự.c màu trắng của Thích Giác, không nhìn thấy mặt người, khiến Thẩm Khước có chút bất an.

“Tiên sinh, con có thể tự mình làm.” Thẩm Khước duỗi tay sờ lên tóc mình.

Thích Giác đẩy tay nàng ra, nói: “Cũng không phải chưa từng búi tóc cho con.”

Thẩm Khước thu tay về, lẳng lặng nhìn ngón tay mảnh khảnh của Thích Giác đang hoà lẫn vào sợi tóc của mình trong gương, đem tóc dài của nàng búi lên từng chút một, lộ ra cần cổ trắng nõn.

“Tiên sinh, người sẽ đưa con đi đúng không?” Thẩm Khước cẩn thận hỏi. Trong lòng nàng có dự cảm rất không tốt, tiên sinh đột nhiên xuất hiện chuẩn bị giá y cho nàng, lại đích thân búi tóc cho nàng, thật sự sẽ mang nàng đi sao?

“Phải.” Thích Giác gật đầu.

“Khi nào ạ, hôm nay sao?” Thẩm Khước quay người, nhìn Thích Giác.

“Phải.”

Thích Giác cắm cây trâm điêu khắc hình linh tước bằng trân châu vào giữa tóc Thẩm Khước, ánh dương ngoài cửa sổ xuất hiện từng chút một, ánh nắng ấm áp rọi vào, chiếu lên người Thẩm Khước, khiến thân thể nhỏ bé của nàng thêm một tầng ánh sáng. Đặc biệt là đôi mắt kia, phảng phất mang theo một tầng men say m.ô.n.g lung.Thích Giác liền không tự chủ được mà vươn tay ra, vuốt ve gò má của Thẩm Khước.

Kiếp trước, trước đêm đại hôn Thẩm Khước đã chạy đến Trầm Tiêu phủ, lặng lẽ đứng ở bên ngoài phòng của Thích Giác rất lâu. Nàng không nói gì cứ lặng lẽ đứng như vậy, nhìn thân ảnh của Thích Giác in vào trên cửa sổ, không nói một lời.

Giữa hai người họ vốn dĩ không cần bất cứ lời nói gì.

Cho đến khi ánh nắng của bình minh từng chút một chiếu xuống, nàng mới chậm rãi quỳ xuống, lạy ba cái, sau đó nhẹ giọng nói: “Tiên sinh, A Khước phải đi rồi.”

Cây bút Thích Giác vẽ cả một đêm cuối cùng đã dừng lại, trên tranh là Thẩm Khước khi nhỏ đang nằm trong lòng chàng dùng hai bàn tay bày ra các loại động vật nhỏ vô cùng sống động. Nàng ngẩng mặt lên, hỏi: “Tiên sinh, tiên sinh! Người đoán xem đây có mấy ngón tay?”

Thích Giác chuẩn xác bắt lấy tay của nàng, sau đó khẽ gõ vào trán nàng, nói: “Tiểu A Khước lớn rồi, cư nhiên bắt nạt ta là một người mù.”

Thẩm Khước liền bày ra khuôn mặt nghiêm túc nói: “Tiên sinh, sau này con sẽ làm đôi mắt của người.”

Thích Giác đột nhiên đứng dậy đẩy cửa sổ ra, bóng lưng cô độc của Thẩm Khước càng đi càng xa. Thích Giác lặng lẽ nhìn nàng đi xa, cho đến khi bóng lưng của nàng trong tầm mắt càng ngày càng nhỏ, đến khi biến mất không nhìn thấy nữa.

“Tiên sinh, tiên sinh?” Thẩm Khước rụt rụt cổ, ngón tay của Thích Giác đang vuốt ve gò má của nàng lạnh lẽo, khiến nàng có chút không quen.

Thích Giác từ trong hồi ức định thần lại, từ từ thu tay về.

Kiếp trước, chàng không phải không hiểu cầu cứu của nàng, chàng càng biết Thẩm Khước đồng ý hôn sự kia phần lớn là vì giận dỗi. Nhưng khi đó, chàng thật sự không cứu nổi nàng, đem nàng cướp về bên cạnh mình, ngoài việc khiến nàng chịu đựng lời đàm tiếu của cả Ngạc Nam thành, với việc khiến nàng bị lún sâu vào trong đuổi g.i.ế.c vô tận cùng mình ra, chàng vốn không thể cho nàng một cuộc sống an nhàn tốt đẹp.

Chung quy, chàng của khi đó, đã là người sắp chết.

Thật may, bây giờ đều không giống nữa. Nhưng, cho dù kiếp này có kéo nàng đến bên cạnh, vẫn không thể cho nàng yên ổn, Thích Giác vẫn là quyết định chặt chẽ giữ nàng trong lòng bàn tay, không cho phép nàng rời đi, quyết định sẽ không buông tay lần nữa.

Gian ngoài dần dần vang lên tiếng các nha hoàn dậy thay y phục.

“Tiên sinh….” Thẩm Khước có chút không nỡ, nàng biết tiên sinh sắp đi rồi.

Thích Giác cong lưng, nhẹ nhàng ôm Thẩm Khước vào trong lòng. Cánh tay của Thích Giác khẽ dùng lực, chặt chẽ giam Thẩm Khước vào trong ngực, hận không thể đem nàng nhập vào trong xương m.á.u của mình.

“Cô nương, nên dậy rồi. Hôm nay phải dậy sớm một chút, chúng ta…..” Niếp Tuyết vừa nói vừa đẩy cửa tiến vào, nàng sửng sốt nhìn Thẩm Khước đang mặc một thân giá y đỏ thẫm.

Thẩm Khước ngơ ngẩn ngồi trước bàn trang điểm, nhìn cửa sổ đang mở ra đến xuất thần.

Thẩm Khước mím môi, bên môi mang theo chút ý cười. Nàng quay lại nhìn Niếp Tuyết, nói: “Ta dậy sớm hơn muội nhiều.”

Ba nữ nhi của Thẩm gia cùng gả, người chúc mừng nối liền không dứt. Mà cả hậu trạch đã sớm loạn thành một mảnh, các nữ quyến ríu ra ríu rít nói chuyện, ngươi một câu ta một câu, sợ bỏ sót cái gì.

Loading...