Trọng Sinh, Ta Học Làm Thê Tử - Chương 51
Cập nhật lúc: 2024-10-22 08:40:32
Lượt xem: 58
Mưa như trút nước, tựa hồ không có dấu hiệu yếu đi. Một đạo thân ảnh ẩn trong bóng đêm, bước chân hắn vội vàng, nước mưa từ bên áo tơi của hắn chảy xuống, b.ắ.n lên vô số bọt nước, khiến hoa phục gấm vóc của hắn bị nhiễm bùn đất. Hắn đứng yên ở bên cửa hông của Trầm Tiêu phủ, nhìn cánh cửa đang đóng chặt, lau nước mưa trên trán liền bước lên gõ cửa.
Gõ cửa rất lâu, mới nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ ẩn trong tiếng mưa.
Ngư Đồng giơ dù, có chút không kiên nhẫn mở cửa, khi nhìn thấy người tới liền có chút kinh ngạc. Hắn có chút ngạc nhiên hỏi: “Hàn công tử?”
“Đúng, là tại hạ. Làm phiền bẩm báo một tiếng, gia phụ có việc gấp muốn ta thông báo cho Trầm Tiêu Quân.” Hàn Minh Hiên nói.
“Mời Hàn công tử đi theo ta.” Không kiên nhẫn trên mặt Ngư Đồng liền tan đi, thay bằng vẻ mặt nghiêm túc.
Hắn mời Hàn Minh Hiên đến tiền sảnh, lại đích thân rót cho chàng chén trà nóng, lúc này mới tiến vào nhà chính của Thích Giác. Hắn gõ gõ cửa, không có ai trả lời. Mơ hồ đoán được có lẽ Thích Giác đang ở bên chỗ Thẩm Khước.
Hắn có chút do dự, lo lắng quấy nhiễu hai người họ, nhưng phàm là chuyện dính đến Thẩm Khước, cả phủ này không ai dám khinh suất. Nhưng hắn lại nghĩ Hàn Minh Hiên vội vàng đến đây vào đêm khuya mưa to như vậy, tuyệt không thể là việc nhỏ.
Ngư Đồng đành phải vòng đến trước phòng Thẩm Khước, đánh thức Hồng Nê đang gác đêm, nói: “Đi mời tiên sinh một chuyến, nói trưởng tử Hàn Minh Hiên của hữu tướng đêm khuya đến thăm có việc gấp muốn thương lượng.”
Hồng Nê nhìn sắc mặt của Ngư Đồng, vội vàng đi vào. Nàng đứng ngoài phòng Thẩm Khước, nhìn bên trong còn có chút ánh nến, nhưng không nghe thấy bất cứ thanh âm gì. Nàng cẩn thận gõ gõ cửa, nhỏ giọng nói: “Cô nương, người ngủ chưa? Ngư Đồng nói trưởng tử của hữu tướng đến tìm tiên sinh.”
Hai người trong phòng đương nhiên chưa ngủ. Thẩm Khước ngơ ngác ngồi đó, đôi mắt ngập tràn sương mù nhìn Thích Giác. Mà Thích Giác cũng trầm mặc nhìn cánh môi kiều nộn của nàng. Không khí giữa hai người có một tia xấu hổ.
Nghe vậy, ánh mắt của Thích Giác hơi lóe lên. Chàng nhanh chóng cởi ra thắt lưng buộc ở trên cổ tay của hai người, tuỳ ý khoác áo choàng, sau đó xuống giường.
Thích Giác cúi người, xoa xoa đầu Thẩm Khước, nói bên tai nàng: “Ngoan, nghỉ ngơi trước đi. Lát nữa ta sẽ trở về.”
Thẩm Khước ngơ ngẩn gật đầu, nói: “Con chờ người.”
Thích Giác vội vã ra khỏi phòng, nhu tình trên mặt tan thành mây khói.
“Hắn tự mình đến đây?” Thích Giác vừa đi về phía tiền sảnh, vừa hỏi Ngư Đồng.
Ngư Đồng che ô cho Thích Giác, trả lời: “Vâng, cả người toàn nước mưa, vẫn đến từ cửa hông.”
Thích Giác gật gật đầu, gia tăng bước chân.
Hàn Minh Hiên ngồi trong tiền sảnh có chút lo lắng bất an, chàng đã cởi áo tơi, đặt ở một bên. Mà y phục trên người chàng cũng bị ướt hơn phân nửa, chàng chà xát hai tay, lại uống một ngụm trà nóng.
“Hàn công tử.” Thích Giác tiến vào, ánh mắt đảo qua đã đem nôn nóng của Hàn Minh Hiên thu vào đáy mắt.
“Trầm Tiêu Quân!” Hàn Minh Hiên lập tức đứng lên, vội vàng nói: “Thánh thượng không xong rồi!”
Bước chân của Thích Giác khẽ dừng lại, lại khôi phục như bình thường, chàng ngồi xuống, sai Ngư Đồng chuẩn bị cho Hàn Minh Hiên một bộ y phục sạch sẽ. Trong trí nhớ của chàng, đại khái là không đến nửa năm, tân đế sẽ đăng cơ.
Thích Giác và Hàn Minh Hiên nói chuyện với nhau gần hai canh giờ, Hàn Minh Hiên mới bước vào trong mưa lần nữa, từ cửa hông lẻn ra khỏi Trầm Tiêu phủ. Từ đầu đến cuối, Hàn Minh Hiên đều là biểu tình thập phần nôn nóng bất an, Thích Giác ngược lại như thường ngày bĩnh tĩnh không một gợn sóng.
Thích Giác ngồi trên ghế, nhắm mắt trầm tư hồi lâu, mới chợt nhớ ra câu nói “Con chờ người” trước đó của Thẩm Khước.
Chàng vội vàng trở về, bước chân nhẹ nhàng đến gần mép giường.
Thẩm Khước đã nằm xuống, chăn bông bị nàng đá sang một bên, nàng co gối, cuộn tròn thành một cục.
Thích Giác cúi người, động tác cực nhẹ kéo chăn đắp cho nàng, bỗng nhiên nhìn thấy trong bàn tay nhỏ của Thẩm Khước giống như đang nắm chặt thứ gì. Thích Giác nhẹ nhàng bẻ tay nàng ra, thấy lòng bàn tay nàng đang nắm chặt một khối ngọc nhỏ.
Thích Giác hơi giật mình, khối ngọc này vốn nạm ở hai đầu thắt lưng của chàng. Chàng cúi đầu, quả nhiên thấy khối ngọc ở đầu thắt lưng của mình đã không còn nữa.
“Tiên sinh, người trở lại rồi?” Thẩm Khước dụi dụi mắt, ngồi dậy.
“Đừng dậy, ngủ đi.” Thích Giác ngồi ở mép giường, cởi giày ra.
Thẩm Khước giống như thanh tỉnh trong nháy mắt, nàng hỏi: “Tiên sinh, có phải người muốn tạo phản không?”
Động tác cởi giày của Thích Giác khẽ dừng lại, chàng rất nhanh khôi phục lại bình thường cởi giày ra, nhấc chân lên giường, nằm xuống bên người Thẩm Khước. Thích Giác vươn tay nhéo nhéo mặt nàng, nói: “Hôm qua còn nói ta là gian thương, hôm nay lại cảm thấy ta giống phản tặc rồi?”
Thẩm Khước nhíu mày nghĩ nghĩ, sau đó nói: “Đương kim hữu tướng có thể bò lên vị trí hiện giờ, không thể thiếu sự giúp đỡ của tiên sinh đúng không? Bằng không cũng không đến mức trong triều có bất đồng gì, ông ấy đều chạy đến chỗ chúng ta. Còn có Huyền thúc thúc, đã rất lâu con không nhìn thấy thúc ấy, lần trước nghe nói tiên sinh giao ẩn vệ cho Nhẫn thúc thúc, mua cho Huyền thúc thúc một chức võ quan, Huyền thúc thúc thực không giống người muốn làm quan, nhất định là nghe theo lệnh của người. Còn có Diêu thái y của Thái Y Viện, ông ấy vốn dĩ chính là một đại phu ở vùng nông thôn của Túc Bắc, con không tin trong nháy mắt ông ấy liền biến thành thái y.”
“Còn có cái gì?” Thích Giác chống cằm, rất thú vị nhìn dáng vẻ suy nghĩ của Thẩm Khước.
“Còn có Phò mã gia mà Nhã Định công chúa gả đi, hắn cũng là người Túc Bắc. A Khước cảm thấy đây hẳn không phải là trùng hợp!” Thẩm Khước nói.
Thích Giác gật gật đầu, hỏi: “Còn gì nữa?”
Thẩm Khước có chút do dự nói: “Còn có chính là….con cảm thấy tốc độ tạo phản của tiên sinh có chút nhanh.”
“Tạo phản?” Thích Giác buồn cười lặp lại, chàng nằm trên giường, thoáng trầm tư, ánh mắt phân tán từng chút một. Chuyện hiện giờ chàng đang âm thầm làm cư nhiên có chút giống tạo phản sao? Hứng thú của chàng đối với tạo phản thực sự không lớn, nhưng chàng biết qua hai năm nữa, thịnh thế thiên hạ thái bình sẽ không còn. Mà chàng, chẳng qua cũng chỉ là phòng ngừa mà thôi.
“Tiên sinh?” Thẩm Khước liền cúi người đến gần, mái tóc đen dài phân tán ra khắp nơi, rũ xuống hai bên mặt Thích Giác, nàng thấy ánh mắt không biết đang đặt ở chỗ nào của Thích Giác ngưng tụ lại từng chút một, sau đó ngưng tụ thành một ánh sáng như giọt nước đọng ở trên mặt Thẩm Khước.
Mà dung nhan yêu kiều của nàng liền chiếu vào trên con ngươi của Thích Giác.
Thẩm Khước giật mình, nhẹ giọng nói: “Tiên sinh, người vẫn đừng nên tạo phản. Từ xưa đến nay, không một hoàng đế nào chỉ có một nữ nhân.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-ta-hoc-lam-the-tu/chuong-51.html.]
Thích Giác cười khẽ, nói: “Nhưng ta ngay cả một nữ nhân cũng chưa từng có.”
Thẩm Khước trong giây lát liền đỏ mặt, nàng cứng miệng nói: “Hừ, rõ ràng người có con, là người vẫn luôn chê con còn nhỏ!”
Thích Giác lập tức trở người, trực tiếp đè Thẩm Khước ở dưới thân.
“Tiên sinh người muốn làm gì!” Thẩm Khước kinh hô.
Thích Giác dần dần đến gần, trong con ngươi như phác ngọc của chàng phản chiếu đôi mắt hoang mang thất thố của Thẩm Khước.
Mắt thấy môi của Thích Giác lại sắp rơi xuống, Thẩm Khước cảm thấy từng sợi lông tơ trên mặt mình đều dán vào trên mặt chàng, nàng vội vàng nghiêng mặt đi, nói: “Tiên sinh! Trời sắp sáng rồi!”
Thích Giác mỉm cười nhìn sườn mặt của Thẩm Khước, gương mặt nàng đỏ rực một mảnh, ngay cả lỗ tai cũng cực kỳ đỏ. Thích Giác liền cúi đầu, ngậm vành tai của nàng vào trong miệng.
Cả người Thẩm Khước trong nháy mắt liền cứng đờ. Nàng cảm giác được đầu lưỡi của Thích Giác đang l.i.ế.m quanh vành tai nàng, loại cảm giác này khiến nàng run rẩy mà hoảng sợ.
Vành tai chợt lạnh, môi của Thích Giác đã rời đi.
Thẩm Khước chớp chớp mắt, có chút mờ mịt không biết làm sao. Nàng quay đầu nhìn mặt mày mỉm cười của Thích Giác, trong lòng sợ hãi nói không nên lời. Mà trong sự sợ hãi này giống như lại mang theo chút yêu thích mới lạ.
Thích Giác nhìn lông mi rung rung của Thẩm Khước, nhịn không được liền hôn lên mắt nàng, l.i.ế.m nhẹ lông mi như lông vũ của nàng.
Trên mắt ẩm ướt, đôi mắt của Thẩm Khước cũng ẩm ướt theo. Mà khi Thích Giác cúi đầu xuống lần nữa, bàn tay nhỏ của nàng nắm chặt góc chăn, đôi mắt của nàng cũng ngoan ngoãn khép lại.
Đợi nửa ngày cũng không thấy nụ hôn như trong dự kiến, Thẩm Khước mờ mịt mở mắt ra, đụng phải con ngươi đen nháy tràn đầy cưng chiều của Thích Giác.
Thích Giác cong cong môi, nhẹ giọng nói: “Trời đã sáng thật rồi.”
Thẩm Khước ngơ ngẩn nghiêng đầu, nhìn thấy ánh mặt trời từ song cửa sổ chiếu vào, mà mưa to suốt một đêm cũng đã ngừng. Nàng chớp chớp mắt, hơn nửa ngày mới đem linh hồn không biết bay tới chỗ nào bắt trở về. Nàng quay đầu, trừng mắt nhìn Thích Giác, cả giận nói: “Tiên sinh, người trêu đùa con!”
Thẩm Khước híp mắt nằm trong lòng Thích Giác hơn nửa khắc mới ngồi dậy, tuy rằng Thích Giác nói nàng có thể ngủ thêm lát nữa, nhưng hôm nay trong phủ còn có khách, khách nhân này vẫn là Tiêu Như Tranh, Thẩm Khước không dám khinh suất.
“Cô nương, Thẩm Ninh tới!” Thẩm Khước vừa mới chải chuốt xong, Hồng Nê liền đến bẩm báo.
Thẩm Khước sửng sốt, ngũ muội này sao lại đến đây? Nàng cơ hồ đã hai năm không bước vào cửa Thẩm gia, chuyện gì của Thẩm gia nàng cũng không muốn biết. Giống như bản thân vốn không phải là nữ nhi của Thẩm gia.
Thẩm Ninh đã bảy tuổi, trên mặt vẫn có hai cục thịt xệ xuống, rõ ràng là diện mạo đáng yêu, lại cố tính thích bày ra vẻ mặt lạnh lùng.
Khi Thẩm Khước đến phòng khách, liền nhìn thấy Thẩm Ninh không kiên nhẫn đi tới đi lui trong phòng.
“Ngươi có thể về nhà thăm mẫu thân không?” Thẩm Ninh dựng mày, nói với Thẩm Khước.
Đây là câu nói đầu tiên Thẩm Ninh nói với Thẩm Khước sau hai năm không gặp.
“Bà ấy bảo ngươi đến đây? Hay là chủ ý của ngươi?” Thẩm Khước có chút ngạc nhiên, nàng phỏng đoán có lẽ Hà thị không muốn gặp nàng cũng như nàng không muốn gặp Hà thị.
Thẩm Ninh tức giận nói: “Hừ, mẫu thân bị bệnh, luôn kêu tên của ngươi và ca ca. Ta lại không tìm thấy ca ca, đành phải tới tìm ngươi.”
Thẩm Khước một trận hoảng hốt.
Bệnh của Hà thị, Thẩm Khước có biết đến.
Hai năm trước, Thẩm Hưu và Yên Đoạt gây ra họa. Thích Giác ra chủ ý cho hai người họ đi tòng quân. Nhưng đều là thiếu gia được người nhà nuông chiều từ bé như tổ tông, ai có thể đồng ý? Cho nên lúc trước Thích Giác để hai người họ về nhà thuyết phục phụ mẫu, nhưng hai người họ biết người trong nhà đều sẽ không đồng ý, liền trực tiếp để lại một phong thư rồi lẳng lặng mà đi.
Tuổi tác đi lính của Đại Thích là mười bốn tuổi, mà lúc đó hai người họ một người mười hai tuổi, một người mười ba tuổi, cho nên Thích Giác liền sắp đặt cho hai người một thân phận. Vì vậy mặc cho Thẩm gia và Yên gia có tìm thế nào đi chăng nữa, hai năm tới đều không tìm được tung tích của hai người họ.
Yên phu nhân còn có Yên Tranh an ủi, nên đỡ hơn một chút. Nhưng Hà thị lại chịu không nổi, bà cảm thấy bầu trời như sụp đổ, trực tiếp bệnh đến không dậy được.
“Ai, ta đang nói chuyện với ngươi đó, ngươi có nghe không!” Thẩm Ninh thấy Thẩm Khước vẫn luôn trầm mặc, có chút thiếu kiên nhẫn.
Thẩm Khước liền cúi đầu nhìn Thẩm Ninh, trên người Thẩm Ninh mặc váy áo màu đỏ rực, khiến khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của nàng càng thêm kiều nộn minh diễm. Nhưng góc váy và giày của nàng đều đã ướt, còn dính chút bùn đất.
Mưa lớn một đêm, hiện tại đường ở bên ngoài nhất định thập phần lầy lội khó đi. Cho dù Thẩm Ninh ngồi trên xe ngựa, hoặc để Tô ma ma ôm cõng, cũng khó tránh khỏi làm dơ giày vớ.
Thẩm Khước lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tô ma ma cúi đầu đứng thẳng ở một bên. Nếp nhăn giữa mày của Tô ma ma đã hằn thêm rất nhiều, cả người nhìn cũng không có tinh thần như hai năm trước. Trong hoảng hốt, Thẩm Khước liền nhớ tới lần đầu tiên khi trở về Thẩm gia chính Tô ma ma là người tiếp đãi nàng. Nàng còn nhớ rõ ánh nắng chói mắt của ngày hôm đó, hương hoa tràn ngập giữa hành lang, còn có ánh mắt đánh giá của Tô ma ma. Còn có….
Tỷ muội gây khó dễ, thất vọng vô biên.
Thẩm Khước quay đầu nói với Lục Nghị: “Đi chuẩn bị giày vớ sạch sẽ cho ngũ cô nương.”
Nàng xoay người, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào Thẩm Ninh, nói: “Nếu như ta trở về thăm mẫu thân ngươi, bệnh của mẫu thân ngươi e rằng sẽ càng nặng thêm.”
“Cái gì mà “mẫu thân ngươi”? Đó là mẫu thân của chúng ta!” Thẩm Ninh trừng mắt nhìn Thẩm Khước.
Thẩm Khước vỗ vỗ đầuThẩm Ninh, nói: “Ăn chút cơm, đổi giày vớ sạch sẽ xong thì về đi.”
“Ngươi!” Thẩm Ninh vươn tay ra chỉ vào Thẩm Khước, đã tức đến khó thở.
Thẩm Khước nhàn nhạt mở miệng: “Muốn ở đây chơi trong chốc lát cũng được, có điều ta còn có việc không thể bồi ngươi. Ta để Niếp Tuyết bồi ngươi đi dạo nhé?”