Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 1016
Cập nhật lúc: 2024-10-10 09:33:32
Lượt xem: 62
Trong nháy mắt, tết thanh minh của một năm nữa lại đến, Thẩm Bích Thấm đi theo Thẩm Lâm thị trở lại Thẩm gia thôn tảo mộ, tuy rằng Thẩm Bích Thấm đã biết bọn họ đều không phải là người của Thẩm gia nhưng người ngoài cũng không biết, vì vậy không cần thiết phải tạo thêm phiền toái, mấy người Thẩm Bích Thấm vẫn theo lệ đi bái tế.
Hiện giờ Thẩm gia thôn đã có thay đổi lớn, có nông sản cùng với sản xuất tơ lụa, vì vậy người dân trong thôn cũng dần giàu có lên, thôn trang nhỏ năm đó cũng không ngừng mở rộng, có thể nói là trong thành thì đây chính là thôn giàu có nhất, những cô nương thôn khác đều tranh đấu muốn gả qua đây, vì vậy so với những tức phụ trước đây từng xấu hổ khi gả qua đây thì hoàn toàn trái ngược.
Từ trên núi xuống, trời bắt đầu mưa phùn, chủ tớ Thẩm Bích Thấm đều đang ngồi bên trong xe ngựa, bánh xe đi đường đá phát ra mấy tiếng lốc cốc, trong lòng họ đều cảm khái không thể nói nên lời.
Nhớ năm đó bọn họ không chỉ nghèo khó mà đường trong thôn cũng khó di chuyển, vừa lầy lội lại nhỏ bé, mỗi khi ngày mưa muốn đi xe qua thì bánh xe cũng bị ngập xuống bùn đất không thể đi được, mà hiện giờ đường không chỉ được mở rộng mà còn được trải đá xanh lên, có vẻ vô cùng sạch sẽ.
Con đường này, đương nhiên là do Thẩm Bích Thấm đề xuất làm, muốn làm giàu thì đương nhiên phải làm đường trước, những lời này đã được nghiệm chứng rất nhiều lần, Thẩm Bích Thẩm tuyệt đối tin tưởng lời nói này đúng, hơn nữa hiện giờ ở Thẩm gia thôn cũng thường xuyên có thương nhân ở nơi khác đến mua hàng, nên nếu không sửa đường thì tuyệt đối không được.
Đối với mấy người nhà Thẩm Thủ Nghĩa mà nói thì thôn Thẩm gia vô cùng tôn thờ họ, bởi vậy đề nghị này vừa nói ra thì mọi người trong thôn cũng không nói gì thêm, liền nhất trí thông qua, mặc dù yêu cầu mất không ít sức người sức của nhưng không có bất cứ ai oán trách một câu nào.
Đương nhiên, sự thật chứng minh, người dân của thôn họ Thẩm tin cũng không sai người, chỉ cần nhìn đoạn đường trong thôn hàng ngày tấp nập này đã là điều chứng minh tốt nhất rồi.
Trên đời này vốn không tự mà có đường, chỉ có người đi nhiều mà thành đường, cho nên một khi đã có người tạo ra đường thì đương nhiên sẽ có nhiều người đi, như vậy thôn mới phát triển vô cùng nhanh như vậy.
"Phu nhân, tiểu thư, mọi người đã trở lại!" Mấy người Thẩm Bích Thấm tảo mộ xong thì liền trở về, vừa về thì liền thấy Hoa Tụng vui vẻ tiến ra chào đón.
"Làm sao vậy, xem ngươi cao hứng kìa, chẳng lẽ trong nhà còn có chuyện tốt nào sao?"
Nhìn bộ dạng của Hoa Tụng, Thẩm Bích Thẩm và Thẩm Lâm thị liếc mắt nhìn nhau, không khỏi trêu ghẹo, "Không phải là có người tới cửa cầu hôn ngươi chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-1016.html.]
Hiện giờ tuổi tác của Hoa Tụng và Phong Ngân đều không nhỏ, nhưng bởi vì thân phận của bọn họ nên cũng không ai dám xem thường, người đến cửa cầu hôn cũng không hề ít, hơn nữa đều là những nhà điều kiện không tồi, chỉ là, người ta có câu nước phù sa không chảy ruộng ngoài, hai tỷ muội đều đang coi trọng người trong nhà.
"Cô nương, người nói gì vậy, rõ ràng người biết người ta đã có danh hoa có chủ rồi mà."
Hoa Tụng tính tình sảng khoái không thẹn thùng như Phong Ngâm, lập tức dùng vẻ mặt hợp tình hợp lý thanh minh, “Người ta đã có Long Lục rồi, không cần ai khác."
"Được, có tiến bộ, ngay cả thành ngũ cũng dùng rồi."
Nghe vậy, Thẩm Bích Thẩm không khỏi xì một tiếng bật cười, "Nào tới xem này, có phải bánh bao Hoa Tụng nhà chúng ta đã gầy hơn một chút rồi không."
Thẩm Bích Thấm nói rồi liễn duỗi tay ra niết mặt Hoa Tụng.
"Ngũ muội, mấy tháng không gặp, sau muội không hề thay đổi chút nào, vẫn thích trêu cợt người khác như vậy." Đúng vào lúc này, một giọng nói mang theo ý cười sủng nịch truyền đến.
"Tam ca!"
Nhìn thấy Thẩm Trí Viễn, ánh mắt Thẩm Bích Thẩm sáng ngời lên, rồi bất chấp chuyện Hoa Tụng đang giận dỗi liền vui mừng chạy đến ôm chặt lấy hắn, ngẩng đầu nói,"Huynh đã trở về!"
Tên tiểu hài tử này, làm nàng lo lắng lâu như vậy, cuối cùng đã trở lại.
"Ừm."