Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 1037
Cập nhật lúc: 2024-10-10 10:01:53
Lượt xem: 17
Hơn nữa, khoảng thời gian này hắn không ở bên cạnh Thẩm Bích Thấm, Lý Ngôn Sanh vẫn luôn bầu bạn bên cạnh nàng ấy, trong dân gian cũng có rất nhiều lời đồn đãi, hắn vốn dĩ cũng không tin, nhưng bây giờ thái độ của Thẩm Bích Thẩm đã bắt đầu khiến Mộ Dung Húc cảm thấy nghi ngờ.
Hắn biết bản thân nghi ngờ Thẩm Bích Thấm như vậy là không đúng, nhưng nếu trong tình huống như vậy mà hắn còn có thể thờ ơ thì trừ phi hắn không yêu Thẩm Bích Thấm cho nên mới không để ý.
"Có tật giật mình, Mộ Dung Húc, lời này của huynh là có ý gì hả?"
Nghe được những lời này, bầu không khí ấm áp giữa hai người trong nháy mắt biến mất không còn gì, Thẩm Bích Thẩm chui ra khỏi lồng n.g.ự.c của Mộ Dung Húc, tức giận nhìn hắn nói: "Ta cũng rất muốn biết bản thân đã làm gì, tại sao phải cảm thấy chột dạ chứ!"
Người nam nhân này đến đây là để cãi nhau với nàng sao, liên tục nói ra những câu không thể hiểu được!
"Vậy ta muốn muội giải thích một chút về chuyện thay quần áo, tại sao muội không dám nói?" Mộ Dung Húc vẫn cứ rối rắm chuyện thay quần áo.
"Mộ Dung Húc, có phải huynh đang nghi ngờ muội đúng không?"
Đến lúc này, kết hợp với những lời nói trước đó, Thẩm Bích Thẩm cuối cùng cũng hiểu ra, Mộ Dung Húc đang nghi ngờ sự chung trinh của nàng với mối quan hệ này!
Nàng vốn tưởng rằng Mộ Dung Húc sẽ giống như ngày xưa nói rằng dù cho thế nào cũng sẽ tin tưởng nàng, nhưng mà lần này nàng nhất định phải thất vọng rồi, Mộ Dung Húc chỉ mím môi im lặng.
"Được, thật đúng là được lắm!"
Nhìn thấy phản ứng của Mộ Dung Húc, Thẩm Bích Thấm tức giận cười nói, sau đó trực tiếp giơ chân đá thẳng vào người của Mộ Dung Húc, tức giận nói: "Nếu như đã không tin ta, vậy ngươi còn đứng đây làm gì, lập tức cút ra ngoài cho ta!"
"Rầm..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-1037.html.]
Hành động của Thẩm Bích Thẩm quá bất ngờ, bởi vì không đề phòng gì cho nên Mộ Dung Húc trực tiếp bị đá xuống giường, trong lúc nhất thời càng thêm xấu hổ và giận dữ, sau khi đứng dậy nhìn Thẩm Bích Thẩm một lúc lâu, cũng không nói gì, quay người rời đi.
"Mộ Dung Húc, nếu ngươi dám đi, sau này đừng bao giờ đến tìm ta nữa!" Nhìn thấy Mộ Dung Húc thật sự dám quay người rời đi, Thẩm Bích Thẩm tức giận hét lên với hắn.
"Được, cứ làm như muội nói đi!"
Những lời này của Thẩm Bích Thấm càng làm Mộ Dung Húc chắc chắn rằng hiện tại trong lòng Thẩm Bích Thấm di tình biệt luyến, thích người khác, hắn nắm chặt nắm đấm, sau đó cũng không quay đầu lại đi ra khỏi phòng.
"Mộ Dung Húc, chàng là tên khốn nạn!"
Nhìn thấy Mộ Dung Húc thật sự bỏ đi như vậy, Thẩm Bích Thẩm uất ức bật khóc, cầm chiếc gối lên dùng sức ném về phía cửa.
Nghe được tiếng khóc nức nở của Thẩm Bích Thấm ở phía sau, bước chân của Mộ Dung Húc hơi dừng lại một chút, nhưng nghĩ đến việc vừa rồi bản thân bị đá xuống giường, còn cả sự che giấu của Thẩm Bích Thẩm, hắn lập tức kiên quyết, vận khinh công kiên định rời đi.
"Hức hức, Mộ Dung Húc, chàng là kẻ khốn nạn!"
Nghe tiếng động bên ngoài, biết Mộ Dung Húc đã thật sự đi rồi, Thẩm Bích Thẩm thực sự uất ức, ôm chăn khóc lớn.
Đây vẫn là lần đầu tiên nàng khóc khổ sở nhất kể từ sau khi chia tay với Quý Hiên Dật.
"Cô nương, đã xảy ra chuyện gì vậy!"
Nhìn thấy Mộ Dung Húc tức giận bỏ đi, còn nghe được tiếng khóc của Thẩm Bích Thấm, Phong Ngâm và Hoa Tụng đều giật mình, vội vàng chạy vào phòng.
Sau khi nhìn thấy quần áo hỗn độn trên mặt đất, hai người đầu tiên sửng sốt một chút, sau đó sợ hãi, chẳng lẽ tướng quân đánh cô nương sao?
"Cô nương, tướng quân... ngài ấy đánh cô nương sao?" Phong Ngâm bước nhanh nhìn về phía Thẩm Bích Thấm hỏi.