Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 1090
Cập nhật lúc: 2024-10-11 10:55:30
Lượt xem: 68
Nghe đến đây không chỉ Thẩm Lâm thị mà những người khác cũng sửng sốt, riêng Thẩm Trí Viễn đã phun cả nước trà vừa mới uống vào.
"Nương, ai mang thai? Là nhị tỷ đúng không?" Thẩm Trí Viễn quệt miệng, trên mặt còn chưa hết ngạc nhiên.
"Không... Không phải..."
Thẩm Lâm thị cũng ngơ ngác, bà ấy phải đọc lại thư một lần nữa, sau đó ngẩng đầu lên, trên mặt lộ vẻ mờ mịt không hiểu gì nhưng vẫn khẳng định: "Là... Là... Thấm Nhi mang thai, còn nói mang thai đã hơn ba tháng.”
"Xoảng…”
Chén trà trong tay của Thẩm Trí Viễn đã rơi xuống mặt đất, mặt mày chấn động, nói năng cũng lộn xộn: "Chuyện này... Chuyện này... Mộ. Mộ Dung đại ca và ngũ muội còn chưa... Làm thế nào..."
"Ôi, hai người họ đều là người trẻ tuổi, củi khô dễ bốc cháy, không có chuyện mới lạ.”
Bên kia Thẩm Thủ Nghĩa đã im lặng rất lâu, lúc này mới thở dài một tiếng: "Cũng may hôn sự của chúng đã được Hoàng thượng tứ hôn, miệng vàng lời ngọc, khó có biển cố nên chuyện này cũng rất hợp lý."
"Đúng vậy, chúng đã thành thân rồi, chuyện này cũng không quan trọng, hài tử mới quan trọng nhất.”
Bên kia Thẩm Lâm thị đã tỉnh táo lại, sau đó cũng tán thành nói: "Thẩm Nhi viết thư nói muốn chúng ta đến kinh thành, có thể thấy được tình hình lúc này không được tốt.
Lúc nữ tử mang thai cảm xúc thường không ổn định, hơn nữa Tiểu Húc lại không ở bên cạnh, ta thấy chúng ta vẫn nên nhanh chóng đến kinh thành thăm nữ nhi thì hơn."
"Phụ thân, nương, hai người thật sự quá... quá dung túng ngũ muội!"
Thấy thái độ cởi mở của Thẩm Thủ Nghĩa và Thẩm Lâm thị khiến Thẩm Trí Viễn phải trợn mắt há mồm. Bình thường người làm phụ mẫu nghe thấy nữ nhi của mình làm ra chuyện như vậy, chắc chắn họ sẽ tức giận mà trách mắng không thôi.
Vì sao phụ mẫu nhà hắn lại... Nhẹ nhàng như vậy?
"Thế nào? Đó chính là muội muội ruột thịt của cháu, lẽ nào bây giờ cháu ghét bỏ nàng?"
Không ngờ Thẩm Trí Viễn vừa dứt lời thì người cổ hủ nhất là Lâm Bác Văn đã lên tiếng nói giúp cho Thẩm Bích Thẩm, ông ấy còn bất mãn trừng mắt nhìn Thẩm Trí Viễn.
Lần này Thẩm Trí Viễn càng cảm thấy uất ức hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-1090.html.]
"Không ạ, cháu làm sao dám, cháu chỉ cảm khái mà thôi. Ngũ muội là muội muội ruột thịt của cháu, làm sao cháu ghét bỏ nàng?"
Thấy cả Lâm Bác Văn cũng là thái độ như thế, Thẩm Thủ Nghĩa không dám nói thêm một câu nào nữa, bằng không rất có thể hắn phải chịu sự giáo dục tư tưởng từ cả nhà của mình mất.
Thật ra khi đối diện với phản ứng thế này của mọi người trong nhà, Thẩm Trí Viễn vẫn có thể hiểu được, dù sao thì từ trước đến nay, Thẩm Bích Thẩm làm việc gì cũng không giống người bình thường cho nên khả năng mọi người tiếp nhận việc nàng làm ra cũng cực kỳ cao. Thế nhưng trái lại, nếu hôm nay người chưa kết hôn mà đã có thai là Thẩm Bích Tuyết, chỉ sợ thái độ của họ đã khác đi rồi.
Ôi, chỉ có thể nói giữa người và người vẫn có khác biệt về đãi ngộ... Hơn nữa còn cách nhau cực kỳ lớn!
"Từ trước đến nay tính tình ngũ nha đầu đều mạnh mẽ, lần này viết thư bảo chúng ta đến kinh thành, chắc chắn tình hình bên đó không được tốt lắm, vì vậy các con cũng đừng chậm trễ, nhanh chóng lên đường đi!" Lâm Bác Văn ngồi bên kia đã ân cần lên tiếng thúc giục.
"Hoàn toàn chính xác! Việc này vẫn không nên chậm trễ. Bây giờ con lập tức thu dọn một chút, ngày mai lập tức xuất phát." Thẩm Thủ Nghĩa không nói hai lời đã gật đầu, sau đó mới nhìn Thẩm Trí Viễn nói: "Tam lang, con có muốn cùng đến kinh thành không?"
"Con không đi ạ. Bên này còn rất nhiều việc, con không thể đi."
Thật ra trước đó Thẩm Trí Viễn đã nhận được thư Thẩm Bích Thẩm đặc biệt gửi cho hắn, trong thư đã nói rõ tình hình trong kinh thành hiện nay, hắn cũng biết mục đích thật sự Thẩm Bích Thẩm muốn để phụ mẫu đến kinh thành lần này, chỉ có mỗi tin tức Thẩm Bích Thẩm mang thai là chưa biết.
"Thế nhưng, phụ thân đi rồi, một mình con sẽ rất bận rộn."
Nghe Thẩm Trí Viễn nói, Thẩm Thủ Nghĩa cũng không khỏi do dự: "Hay là nương tử, nàng và phụ thân cùng đến kinh thành là được rồi, còn ta sẽ ở lại giúp tam lang.”
Tuy Thẩm Trí Viễn là trưởng tử nhưng dù sao hắn cũng mới mười tám tuổi, phải gánh vác nhiều thứ như vậy, người làm phụ thân như Thẩm Thủ Nghĩa cũng không đành lòng.
"Phụ thân, ông ngoại đã lớn tuổi như vậy, làm sao chịu nổi đường xa tàu xe mệt mỏi gần một tháng như thế. Người yên tâm đi, bên cạnh con có nhiều nhân thủ, thiếu đi một mình phụ thân cũng không sao đâu."
Nghe Thẩm Thủ Nghĩa nói, trong lòng Thẩm Trí Viễn rất cảm động nhưng hắn hiểu được mức độ nghiêm trọng của việc lần này. Thẩm Thủ Nghĩa là nhân vật trọng yếu nhất nên chuyến đi đến kinh thành lần này, nếu không có ông ấy là không được.
Huống hồ sau này Thẩm Thủ Nghĩa còn là Hoàng đế, tất cả gia nghiệp của Thẩm gia đều phải dựa vào hắn, cho nên hắn không thể tiếp tục ỷ lại vào Thẩm Thủ Nghĩa.
"Con thật sự có thể chứ?"
Dù biết các hài tử của mình tuy nhỏ tuổi nhưng đều đã có thành tựu, năng lực hùng mạnh, còn có thể nói là yêu nghiệt nhưng Thẩm Thủ Nghĩa vẫn không yên tâm lắm.
"Phụ thân, bây giờ hài nhi cũng đã mười tám tuổi rồi, nếu là người ở bên ngoài kia, họ đã thành gia lập nghiệp từ sớm rồi, người phải tin tưởng vào hài nhi." Thẩm Trí Viễn gật đầu nói.
"Thôi được rồi. Vậy vất vả cho con. Trước mắt con kiên trì một thời gian, phụ thân và nương của con sẽ nhanh chóng quay về." Thấy Thẩm Trí Viễn kiên trì như vậy, Thẩm Thủ Nghĩa cũng không do dự nữa mà gật đầu đồng ý.