Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 110
Cập nhật lúc: 2024-07-26 23:33:16
Lượt xem: 116
"Phùng gia gia, đây là canh, đúng rồi, nhân tiện, ông có biết chuyện gì... xảy ra với miếng đất kia của cháu không ạ?" Sau khi Thẩm Bích Thẩm đưa canh cho Phùng lão xong, khuôn mặt có chút bối rối hỏi.
"Ha ha ha, mảnh đất đó à, là ông bảo Húc Nhi giúp cháu san phẳng đấy." Phùng lão nhận lấy ống canh, thoải mái cười nói.
"Hả, Mộ Dung đại thúc?"
Nghe nói là do Mộ Dung Húc làm, Thẩm Bích Thẩm liền cảm thấy ngạc nhiên, nhưng nghĩ đến đây là mệnh lệnh của Phùng lão, Thẩm Bích Thẩm lại không còn cảm thấy ngạc nhiên nữa.
"Đúng vậy, nó cả ngày không có việc gì làm, trời sinh có một đống sức lực, đúng lúc có thể giúp cháu xới đất, cháu cũng không cần cảm thấy áy náy, ngày nào cháu cũng giúp ông già này nấu canh, đây coi như là quà đáp lễ." Phùng lão cười ha ha nói.
"Vậy cháu cảm ơn Phùng gia gia ạ, bây giờ Mộ Dung đại thúc đang ở đâu ạ, cháu cũng nên nói cảm ơn với thúc ấy."
Những lời của Phùng lão khiến cho Thẩm Bích Thẩm cảm thấy ấm lòng, nàng càng cảm kích Mộ Dung Húc hơn, bất kể Mộ Dung Húc làm như vậy là tự nguyện hay bị bắt buộc, lần này hắn thực sự đã giúp nàng một chuyện lớn.
Thẩm Bích Thẩm đột nhiên nhận ra, dường như ân tình mà nàng đã nợ Mộ Dung Húc càng ngày càng nhiều rồi.
Thẩm Bích Thấm ở kiếp trước cũng đã 30 tuổi, cho nên lúc đối mặt với Mộ Dung Húc, nàng đều có thái độ đối xử với bạn cùng trang lứa hơn, coi hắn như ân nhân cứu mạng và một một người bạn, mặc dù người ta có vẻ như không thích nàng cho lắm.
"Cảm ơn, ta không cần" Thẩm Bích Thẩm vừa nói xong, Mộ Dung Húc lãnh đạm từ
trên trúc lâu đi xuống.
"Thúc đã giúp cháu, cháu nhất định phải nói cảm ơn với thúc, Mộ Dung đại thúc, cảm ơn thúc." Thẩm Bích Thẩm nở một nụ cười rạng rỡ nói cảm ơn với Mộ Dung Húc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-110.html.]
Biết Mộ Dung Húc là người lạnh lùng, Thẩm Bích Thẩm cũng không để ý lắm, dù sao trong lòng nàng sẽ ghi nhớ ân tình này của hắn là được, sau này có cơ hội sẽ báo đáp ân tình này, điều nàng không thích nhất chính là nợ ân tình của người khác.
Đôi mắt trong veo sáng ngời, nụ cười trong sáng lóa mắt, nhìn cô gái nhỏ trước mặt cả người bị ánh hoàng hôn màu vàng cam bao phủ, Mộ Dung Húc chỉ cảm thấy ánh mắt có chút dại ra, trái tim tĩnh lặng của hắn đột nhiên đập lỡ một nhịp.
Cảm giác xa lạ này khiến cho người ta cảm thấy luống cuống chân tay.
"Nha đầu Thấm nhi này, cháu muốn trồng gì trong đất thế?"
Bộ râu rậm rạp che khuất hết tất cả biểu cảm trên mặt của hắn, cho nên cũng không ai phát hiện ra sự khác thường rất nhỏ này của Mộ Dung Húc, sau khi Phùng lão không vui trừng mắt nhìn đứa cháu trai mặt lạnh này của mình một cái xong, lại bắt đầu vui vẻ
nói chuyện với Thẩm Bích Thẩm.
"Ớt... cay" Mảnh đất này ở gần nhà Phùng lão, cho nên cũng không có gì cần phải giấu cả. "Ớt, cháu biết trồng ớt sao?" Phùng lão kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Bích Thẩm.
"Cháu cũng chỉ muốn thử xem mà thôi." Thẩm Bích Thẩm hơi mỉm cười nói.
Chỉ cần nhìn qua cũng biết Phùng lão không phải là một người tầm thường, Thẩm Bích Thấm cũng không nói những lời nói dối lung tung để lừa ông ấy như lừa Thẩm Kỳ
Viễn.
"Cây ớt đó chính là vật quý, ừm, nếu cháu đã quyết định, Phùng gia gia cũng không nói nhiều nữa, mảnh đất kia của cháu cần phải xới thêm mấy lần mới có thể bón phân được, hiện tại Húc Nhi cũng không có việc gì, để cho Húc Nhi đến giúp cháu, gần đây không có nguồn nước, trong nhà Phùng gia gia có giếng, nếu cần nước thì đến nhà Phùng gia gia lấy nhé."
Phùng lão không tin những lời vừa rồi của Thẩm Bích Thấm, sự tự tin trong mắt của nha đầu đã bán đứng nàng, nhưng mà nếu như Thẩm Bích Thấm không muốn nói, ông ấy cũng không hỏi nhiều làm gì, ai trên đời mà chẳng có bí mật chứ.