Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 1101
Cập nhật lúc: 2024-10-11 11:07:57
Lượt xem: 47
Nghe vậy, Long Nhất đứng bên cạnh tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: "Đến lúc đó, Thát Tử lại phản bội thêm một lần nữa, hợp sức với Diêm Tùng dùng tính mạng của bệ hạ uy h.i.ế.p chúng ta, người nói chúng ta lúc đó phải làm gì bây giờ?"
"Đúng vậy, tại sao đệ lại không nghĩ đến vấn đề này nhỉ." Nghe vậy, Long Thập Nhị xấu hổ xoa xoa đầu.
"Không sao đâu, tiểu Thập Nhị vẫn còn nhỏ, sau này sẽ từ từ học được thôi." Long Nhị vươn tay xoa đầu của Long Thập Nhị, dịu dàng an ủi.
"Vâng, Nhị ca nói đúng, đệ sẽ tiếp tục cố gắng." Long Thập Nhị nghe vậy thì đỏ mặt, lập tức đáng yêu gật đầu.
"Xì..."
Nhìn thấy sự tương tác giữa hai người họ, tất cả mọi người đều xoa xoa cánh tay đang nổi da gà của mình. Hai cái tên đoạn tụ này!
"Khụ."
Ngay cả Mộ Dung Húc cũng giật giật khóe miệng, không muốn nhìn nên đã quay người đi.
Phủ tướng quân.
"Cô nương, tướng quân gửi thư nói rằng trận chiến là biên cảnh đã đại thắng, tất cả đều giống như kế hoạch đã sắp xếp, mấy ngày nữa, Thát Tử sẽ đến kinh thành." Quang Tử đưa thư cho Thẩm Bích Thẩm.
"Thật tốt quá."
Sau khi đọc xong bức thư, Thẩm Bích Thẩm lập tức vui vẻ nói với Quang Tử:
"Quang Tử, người lập tức chạy đi thông báo cho quân đội của Thường gia đang đóng giữ ở ngoài Đức Thắng Môn, dặn dò họ hẹn sẵn sàng bất cứ lúc nào, chỉ cần Thát Tử vừa vào thành, lập tức xen lẫn giữa những bá tánh cùng đi vào thành."
Quân đội mà Thường Mậu phái đến tri viện đã đến từ lâu, nhiều ngày nay đã được sắp xếp ở bên ngoài thành. "Tuân lệnh."
Biết tính nghiêm trọng của sự việc, Quang Tử không dám chậm trễ một giây nào, sau khi gật đầu liền nhanh chóng rời đi.
Một lúc sau Phùng lão và Lâm Chấn cũng trở về, Thẩm Bích Thấm lập tức nói với hai người họ tình hình mới nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-1101.html.]
"Bên phía Húc Nhi báo tin chiến thắng, đây đúng là một chuyện tốt."
Nghe tin Mộ Dung Húc thắng trận, Phùng lão cũng rất vui mừng, nhưng nghĩ đến tình huống bên phía Diêm Tùng, trên mặt ông ấy không khỏi lộ ra vẻ lo lắng: "Thấm Nhi, cháu xác định thật sự không có vấn đề gì chứ?"
"Phùng gia gia, người đừng lo lắng, đến lúc đó Diêm Tùng chỉ lo đi tìm hoàng thượng, chắc chắn sẽ không để ý đến những chuyện khác, cháu đã nhờ Linh Nhi làm người dẫn đường trong cung cho quân lính của Thường gia, bố trí mai phục xung quanh hoàng cung.”
Thẩm Bích Thẩm mỉm cười an ủi nó: "Hiện tại chỉ còn đợi Diêm Tùng giơ tay chịu trói!"
"Được, nếu như cháu đã tính toán xong xuôi rồi, ông già này cũng yên tâm, nhưng mà hiện tại bên cạnh hoàng thượng không có ai bảo vệ, chúng ta có nên phái người đến đó bảo vệ ngài ấy không?" Phùng lão tiếp tục nói.
"Vâng, cháu đã phái sáu Long Ảnh Vệ âm thầm đi theo bảo vệ bệ hạ rồi, hơn nữa bên cạnh còn có Mẫu Bân và khá nhiều Cẩm Y vệ, việc bảo vệ bệ hạ không thành vấn đề." Thẩm Bích Thẩm cười gật đầu nói.
"Thấy cháu suy nghĩ chu đáo như vậy, ông cũng yên tâm rồi."
Nghĩ đến rất nhanh có thể loại bỏ khối u ác tính như Diêm Tùng, trong lòng Phùng lão không khỏi có chút kích động.
Diêm phủ.
"Cha, Đổng Trường Yêm gửi thư đến nói rằng hắn sẽ đích thân dẫn người đến đây, dự kiến là ngày kia sẽ đến." Bên này, Diêm Phan vui vẻ cầm bức thư bước vào thư phòng.
"Tốt, thông báo cho những binh lính thủ thành đã bị chúng ta mua chuộc, thấy Thát Tử đến gần, lập tức để chúng vào."
Vẻ mặt Diêm Tùng đắc thắng nói: "Con cũng đi xuống chuẩn bị đi, ba ngày sau, con tự mình đến Bắc An Môn dẫn đường cho Đổng Trường Yêm, nếu không kinh thành lớn như vậy, bọn họ chưa chắc đã tìm được nơi cần đến."
"Vâng, thưa phụ thân." Diêm Phan gật đầu.
"Đúng rồi, tính cách của những tên Thát Tử đó rất thích cướp đoạt châu báu và phụ nữ, lần này chuyện lớn của chúng ta mới là quan trọng nhất, chuyện của bọn họ chúng ta cứ làm ngơ trước, không cần ngăn cản."
Diêm Tùng lại bổ sung thêm một câu.
"Là những tiện dân đó phải cảm thấy may mắn khi có thể cống hiến cho sự nghiệp của Diêm gia chúng ta mới đúng." Giọng điệu Diêm Phan lạnh lùng nói, vẻ mặt như lẽ đương nhiên.