Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 1104
Cập nhật lúc: 2024-10-11 11:12:34
Lượt xem: 35
Nghe vậy, Diêm Tùng đột nhiên cười to, tất cả các người trong tộc của Diêm gia cũng cùng cười theo, nói: "Xem ra bệ hạ thực sự hồ đồ rồi, nghe cả tình thế như lúc này cũng nhìn không hiểu."
"Diêm Tùng to gan, người ra vô lễ với bệ hạ sao?" Trên mặt Mẫu Bân lộ ra vẻ tức giận, trừng mắt nhìn về phía Diêm Tùng.
"Bệ hạ? Bệ hạ đang ở đâu vậy?"
Diêm Tùng ngừng cười, chế nhạo nhìn về phía hoàng đế nói: "Tại sao lão phu lại chỉ thấy một Nam Minh đã diệt quốc?"
"Láo xược!"
Nghe những lời này, sắc mặt của hoàng đế lập tức tối sầm lại, tức giận nhìn về phía Diêm Tùng và bá quan văn võ sau lưng ông ta, trầm giọng nói: "Diêm Tùng, rốt cuộc thì ngươi đang muốn làm gì, mấy người các ngươi đang muốn làm gì hả?"
"Ha ha, muốn làm gì à?"
Diêm Tùng cười lạnh một tiếng, cởi áo choàng ra, bên trong thế mà lại là một chiếc long bào!
Ông ta từ từ đi về phía long ỷ, nói: "Hoàng đế Nam Minh bị Thát Tử g.i.ế.c chết, quốc gia diệt vong, trẫm là người đầu tiên vào cung đánh đuổi Thát Tử…”
"Diêm Tùng, ngươi đang muốn tạo phản à!" Hoàng đế căm tức nhìn về phía Diêm Tùng, gần từng câu từng chữ nói. "Tên loạn thần tặc tử [1] này, tội này đáng phải diệt trừ!" Ánh mắt của Mẫu Bân cũng lạnh băng, oán giận nói.
[1] Loạn thần tặc tử: Trong thời phong kiến, khi có những quan lại nổi lên chống lại triều đình thì bọn vua quan chỉ những người ấy bằng câu này, tức là kẻ bầy tôi làm loạn.
"Loạn thần tặc tử? Ha ha ha..."
Nghe vậy, Diêm Tùng không khỏi lớn tiếng cười ha ha, ông ta giang hai tay ra, vung tay áo, vững vàng ngồi trên long ỷ.
"Chỉ là được làm vua thua làm giặc thôi, sau ngày hôm nay, người trong thiên hạ chị nhớ rằng ta chính là vị vua anh Minh đã cứu giúp dân tộc người Hán, còn ai sẽ nhớ đến ngươi, một tên Hoàng đế vô dụng nhát gan đã c.h.ế.t dưới tay của Thát Tử chứ!"
"Ngươi quả thực tạo phản mà!"
Những nơi trắng trợn đổi trắng thay đen này khiến hoàng đế và hoàng hậu cùng những người khác cực kỳ tức giận. "Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, chúc hồng phúc tề thiên, vạn thọ vô cương!" Lúc này Diêm Phan vui mừng quỳ xuống dập đầu với Diêm Tùng.
"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, chúc hồng phúc tề thiên, vạn thọ vô cương!" Thấy vậy, những đại thần khác cũng quỳ xuống dập đầu với Diêm Tùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-1104.html.]
Hoàn toàn ngó lơ sự tồn tại của hoàng đế.
"Được, được lắm, thật đúng là được lắm!"
Hoàng đế giận quá hóa cười, liên tiếp nói ra ba chữ được lắm, sau đó sắc mặt lạnh lùng, trầm giọng ra lệnh: "Người đâu, mau bắt hết tất cả những tên loạn thần tập từ này lại cho trẫm!"
"Ha ha, Chu Bưu, ngươi bây giờ vẫn còn không nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra sao?"
Nghe vậy, Diêm Tùng, kẻ đang ngồi trên lông ỷ, cười lạnh nói: "Bây giờ…”
"Roạt roạt roạt..."
"Diêm cẩu, người không nhìn rõ tình hình là ngươi mới đúng!"
Diêm Tùng còn chưa kịp nói hết câu, đã thấy vô số binh lính từ bốn phía của cung điện lao vào, bao vây Diêm Tùng và những người của ông ta lại.
"Chuyện... chuyện này rốt cuộc là như thế nào!"
Nhìn thấy tình hình này, sắc mặt của tất cả các mẹ phần đều thay đổi, hoảng sợ đứng dậy.
Diêm Tùng cũng kinh sợ trực tiếp đứng dậy khỏi long ỷ, sau đó ông ta nhìn thấy Đổng Trường Yêm đang dẫn theo người trong tộc rút lui khỏi vòng vây, đứng sau lưng hoàng đế.
"Đổng Trường Yêm, ngươi đang làm gì vậy!" Đến lúc này, Diêm Tùng còn gì không hiểu nữa chứ, Đổng Trường Yêm đã phản bội ông ta!
Nhưng đến tận lúc này, Diêm Tùng vẫn không thể hiểu được tại sao Đổng Trường Yêm lại đột nhiên bán đứng ông ta, không phải tất cả đều dựa theo kế hoạch để tiến hành sau!
"Diêm thủ phụ, tại hạ chỉ có thể nói rằng ông so với Mộ Dung tướng quân, vẫn còn kém một chút." Nói xong, Đổng Trường Yêm dẫn theo tất cả người trong tộc ra khỏi đại điện.
"Cái tên tiểu nhân thất tín bội nghĩa [2] này!"
[2] Thất tín bội nghĩa: Miêu tả việc phản bội lời thề, không coi trọng chữ tín, đạo nghĩa.
Nhìn thấy Đổng Trường Yêm xoay người rời đi, Diêm Phan tức giận chửi ầm lên, sau đó hét về phía bên ngoài điện: "Người đâu, nhanh ra đây, ra đây!"
"Diêm Phan, ngươi không cần phí sức nữa, những tên phản tặc đó đã sớm bị tiêu diệt sạch rồi."