Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 217
Cập nhật lúc: 2024-08-03 02:27:55
Lượt xem: 132
"Tứ muội muội, món này ăn rất ngon!" Thẩm Kỳ Viễn, người không biết chuyện gì xảy ra, liền ăn với vẻ mặt vô cùng vui vẻ.
"Nha đầu, sao cháu lại làm được thứ này?" Phùng lão ăn được một miếng sau đó liền dừng lại.
Đồ ăn trước mặt tuy rằng đẹp mắt hơn nhiều, hương vị cũng hoàn mỹ, thơm ngon hơn, nhưng đồ ăn trước mắt đều được dùng phương pháp "Tô màu" thần bí của cung đình, hương vị quá mức kỳ lạ, bởi vậy ông ấy được ăn qua một lần liền có thể nhớ kỹ càng.
"Là cháu tự nghĩ ra rồi làm, ăn không ngon sao?" Thẩm Bích Thẩm giả bộ ngây thơ nói.
"Không, ăn rất ngon, chỉ là nếu cháu định mang thứ này đi bán, chỉ sợ là không được." Sắc mặt Phùng lão nghiêm trọng lắc đầu.
"Phùng gia gia, có thể cho cháu biết nguyên nhân không" Thẩm Bích Thẩm cũng nghiêm túc trả lời.
"Phùng gia gia cũng không gạt cháu, ta đã từng may mắn được tham gia cung yến, thứ này rất giống một món phí phương của hoàng gia cung đình, nếu cháu lấy ra bán chỉ sợ sẽ có tai họa."
Phùng lão chậm rãi nói, trong mắt toát lên vài phần hoài niệm.
"Được, Thấm Nhi đã hiểu, Thấm Nhi sẽ không bán thứ này, cảm tạ Phùng gia gia"
Thẩm Bích Thẩm không chút do dự gật đầu đồng ý.
Nghe được lời này của Phùng lão thì Thẩm Bích Thẩm âm thầm xác định trong lòng, Phùng lão chắc chắn là một người không đơn giản, cung yến không phải là người bình thường có thể tham gia được, có thể có tư cách ăn món ăn cung đình thì hẳn Phùng lão đã từng làm quan trong triều và chức vị cũng không hề thấp.
"Cháu có thể hiểu là tốt rồi, chỉ đáng tiếng, đồ ngon như vậy, mà người trong thiên hạ cũng không thể đều nếm thử". Thấy Thẩm Bích Thẩm thống khoái đồng ý như vậy thì Phùng lão cũng yên lòng, sau đó lại bưng ly kem lên ăn tiếp.
"Gia gia, loại cỏ mà người muốn ta đã hái trở về." Ba người đang ăn kem thì bên ngoài truyền đến giọng nói khàn khàn của Mộ Dung Húc.
"Mộ Dung ca ca, huynh đã về rồi, mau vào trong, Tứ muội muội mới làm ra một loại đồ ăn mới, rất ngon, huynh mau nếm thử." Nhìn thấy Mộ Dung Húc trở về thì Thẩm Kỳ Viễn lập tức cao hứng đứng dậy chạy ra ngoài.
Thấy Thẩm Kỳ Viễn đi ra ngoài thì Thẩm Bích Thẩm cũng ra ngoài theo, trong lòng âm thầm cảm khái, quả nhiên là lâu ngày sẽ sinh tình, sao tình cảm của hai người này lại tốt như vậy...
Hả, không đúng, từ từ đã!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-217.html.]
Bây giờ nàng mới đột nhiên nhớ ra có một chỗ không đúng.
"Mộ Dung ca ca?"
Thẩm Bích Thấm dùng vẻ mặt mờ mịt chớp mắt.
"Đúng vậy, là Mộ Dung ca ca bảo huynh kêu huynh ấy như vậy, tiên sinh cũng nói vậy, để ta gọi là Mộ Dung ca ca cũng là vì huynh ấy." Thẩm Kỳ Viễn nhìn Thẩm Bích Thấm nói.
"Khụ, huynh cảm thấy kêu hắn là ca ca là thích hợp sao?"
Thẩm Bích Thẩm chỉ vào Mộ Dung Húc vẻ mặt không nói nên lời nói, trong lòng còn thầm chửi, không nghĩ đến vị đại thúc này cũng thích giả vờ.
"Đúng vậy, là tiên sinh bảo huynh gọi như vậy." Thẩm Kỳ Viễn tỏ ra vẻ mặt vì tiên sinh mà làm tất cả mọi thứ. "Phùng gia gia." Thẩm Bích Thẩm dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Phùng lão một cái.
"Khụ, thật ra Húc Nhi tuổi cũng không lớn, cháu gọi là thúc thúc cũng có chút hơi quá mức" Phùng lão ho khan một tiếng rồi ngượng ngùng nói.
"Vậy cháu có phải gọi thúc là Mộ Dung ca ca không?"
Đi đến trước mặt Mộ Dung Húc, Thẩm Bích Thẩm ngọt ngào gọi một tiếng nhưng trong mắt mang theo đầy vẻ chế nhạo.
Vốn tưởng rằng Mộ Dung Húc sẽ ngượng ngùng phản đối, không nghĩ đến tên nhóc này lại dám híp mắt nhìn nàng một cái rồi trầm mặc quay đi!
Thẩm Bích Thẩm: ".."
Đây là đang cam chịu sao?
"Ha ha, gọi Mộ Dung ca ca là được rồi, Húc Nhi chỉ là bề ngoài hơi trưởng thành một chút, chứ cũng không già, Húc Nhi, mau vào nếm thử đồ ăn mà Thấm Nhi mới làm."
Nhìn thấy Mộ Dung Húc phản ứng như vậy thì Phùng lão liền dùng vẻ ám muội tiến lên nói.
"Được." Nghe được lời Phùng lão nói, Mộ Dung Húc gật đầu, đem cỏ đang cầm trong tay để lên chiếc giá đẳng trước.